Chương 10-2: Đại phòng muốn phân gia(2)

Thẩm lão nhân nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, hơn nữa từ nhỏ Quang ca nhi đã biết yêu thương đệ muội, có cái gì tốt đều sẽ để cho bọn đệ đệ ăn, về sau hắn có năng lực, khẳng định sẽ yêu thương đệ đệ. Hắn cân nhắc giữa lợi và hại, cũng cảm thấy là phân gia là tốt. Nếu có gì không may, một người thừa kế hương hỏa cũng không có, thì tuyệt đối không được.

Thẩm Trang thị thích bắt nạt người khác, bà muốn làm lão phu nhân nhà quan gia, sai sử nô tỳ: “Cha nó à, phân gia đi, hai ta cũng đừng đi theo đại phòng!”

Thẩm Thừa Quang nghe thấy lời này hai mắt đều sáng. Hắn mới không sợ có gì đó không may, từ xưa đến nay, các quan đều bảo vệ lẫn nhau, nhiều người làm quan như vậy, có mấy nhà bị diệt tộc, đó là quan trước mặt hoàng đế mới có khả năng, làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Mà gia đình mình không có thế lực thì cùng lắm cũng chỉ làm quan thất phẩm. Nhưng quan thất phẩm cũng có thể sống vinh hoa phú quý, hắn không muốn có một đống anh em nghèo đi theo, thật mất mặt!

“Hồ đồ, lời này ngươi cũng nói ra được, nếu chúng ta không đi theo đại phòng, thì Văn Nhi cũng không cần làm quan!”

Thẩm Thừa Quang ánh mắt hơi tối đi, đúng vậy, mình là đại phòng, nếu không đi theo chính mình, nước miếng đều có thể dìm chết đại phòng.

Thẩm lão nhân cân nhắc kĩ cảm thấy phân gia ổn thỏa một chút, để chừa đường lui cho mình: “Nếu là ngươi đã cân nhắc kĩ việc này, phải phân gia, sau khi phân gia vẫn là huynh đệ, ngươi vẫn có thể giúp đỡ bọn đệ đệ của ngươi”.

Thẩm Thừa Quang thấy cha mẹ mình đã đáp ứng, trong lòng thầm vui mừng, lại vội nói: “Cha, nhà này nên phân sớm một chút, càng sớm càng tốt, nếu phân gia thời gian dài, về sau Cảnh Văn trúng tú tài, mới không bị ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, sẽ không làm người ta cảm thấy chúng ta biết bản thân sắp trúng tú tài, mới không nói chúng ta vong ân phụ nghĩa.”

Này đúng là, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

“Ông nội, bà nội về sau cháu khẳng định sẽ hiếu thuận các người, cho ông bà được làm lão thái gia, lão phu nhân. Cũng sẽ giúp đỡ các thúc thúc.” Thẩm Cảnh Văn cũng đứng lên hứa hẹn.

Nghe xong lời này, Thẩm lão nhân càng yên tâm, gật đầu: “Đứa nhỏ ngoan, ông biết rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn phải suy xét lại chuyên phân gia”.

“Chúng con đi ra ngoài trước.” Nghe xong lời này, hai người cao hứng phấn chấn mà đi ra ngoài.

Đợi sau khi hai cha con Thẩm Thừa Quang đi rồi, Thẩm lão nhân hỏi Thẩm Trang thị: “Hiện tại trong nhà còn có bao nhiêu bạc”?

“Sáu mươi lượng.” Thẩm Trang thị từ trong ngăn tủ lấy ra một cái rương gỗ có khóa, đếm một chút. Đương nhiên con số thực tế thì không phải số này.

Thẩm lão nhân liếc Thẩm Trang thị một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

“Ngọc Châu còn chưa xuất giá, khi phân gia sẽ cho nó một phần.” Lúc nào cũng thế, Thẩm Trang thị đều không quên nữ nhi bảo bối của bà. Ở cổ đại tư tưởng trọng nam khinh nữ quá nặng nề, sự yêu thương của Thẩm Trang thị đối với nữ nhi cũng hiếm thấy.

“Trong nhà có hai mươi mẫu ruộng thượng đẳng, năm mẫu ruộng trung đẳng, ruộng cạn mười mẫu, bờ cát mười mẫu. Chúng ta chia thành sáu phần, mỗi nhà được: Ruộng thượng đẳng ba mẫu......”

Chờ hai người thương lượng xong việc phân gia thì cơm chiều cũng có thể ăn.