“Bảo Nhi cũng không còn nhỏ nữa rồi, để cho con bé tới quét tước, ngươi vẫn nên đi nấu cơm đi. Ngươi bình thường cũng ít ở nhà, ta và cha ngươi cũng đã nhiều năm không được nến thử tay nghề của ngươi.”
Lam thị vừa nghe xong liền hối hận, nàng đây chính là học theo Thẩm Trang thị, từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thấy bà tự tay nấu cơm.
Thẩm Bảo Nhi nghe xong lời này gấp hướng ca ca mình nháy mắt ra dấu cầu cứu, bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm việc quét tước dọn dẹp đâu.
Thẩm Cảnh Văn cũng vội vàng đứng dậy nói: “Ông ngoại, cháu đi quét tước một chút đi, hai ngày nay thân thể Bảo Nhi có chút không khỏe. Cha mẹ cháu định để muội ấy ở lại trấn trên nghỉ ngơi, nhưng nàng nói rất nhớ ông bà nội, muốn về nhà chơi với ông bà nhiều hơn, nên nàng nhất định phải trở về.”
“Ngươi là đàn ông, người đọc sách, làm những công việc của phụ nữ thì ra thể thống gì? Còn một năm nữa là thi hương rồi, ngươi hiện tại không thể lơ là, nên chăm chỉ đọc sách mới đúng chứ.” Thẩm lão nhân cũng hiểu ý của Thẩm Trang thị, vợ lão đại cũng thật là, ở ngay trước mặt ông còn nghĩ đến trốn tránh việc nhà, nghĩ thầm sau đó nói: “Bảo Nhi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa cũng nên xuất giá, việc trong nhà cũng nên học dần đi, vợ lão nhị, ngươi và Bảo Nhi cùng nhau dọn dẹp lại phòng ở của đại ca ngươi nhà đi.”
Lam thị nghe xong lời này, vẻ mặt khó chịu lúc nãy lập tức thay đổi, nếu không phải Hiểu Nhi vẫn luôn chú ý Lam thị mới phát hiện được.
Thẩm Thừa Quang cũng nháy mắt ra hiệu cho Lam thị, Lam thị nhớ tới sự việc trước khi về thôn đã thương lượng xong, để không phải lãng phí thời gian liền cúi người hành lễ với Thẩm lão nhân: “Cha, nếu thế thì con xuống trước để chuẩn bị cơm chiều.” Sau đó lại nói với Thẩm Bảo Nhi: “Bảo Nhi đi theo nhị thẩm của con chăm chỉ học việc quét dọn này cho tốt biết không”?
Lam thị nói, Thẩm Bảo Nhi vẫn là phải nghe, liền ủy khuất nói: “Nữ nhi đã biết”.
Lý thị mang xô nước ra cầm một miếng giẻ lau đi vào đông sương phòng liền đem giẻ lau ném cho Thẩm Bảo Nhi: “Trước tiên dùng nước làm giẻ lau ướt đẫm, rồi lại vắt khô, sau đó lau giường đất, mặt bàn, mặt tủ sạch giống như người bình thường tắm rửa xong lau khô thân thể là được. Nhị thẩm trên người đau muốn chết, Bảo Nhi cố gắng chịu khó một chút, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thẩm Bảo Nhi bị Lý thị nói đến tức giận đỏ mặt, cái gì mà lau như bình thường tắm rửa xong lau khô thân mình! Quả thực không biết xấu hổ, thô bỉ!
Lý thị trở lại phòng, trên người nổi không ít bóng nước, hận không thể lập tức mang nước từ lò nấu rượu hắt vào Thẩm Ngọc Châu, vừa thay đồ vừa tức giận.
Trong chốc lát Thẩm Thừa Tông cũng vào, vừa rồi hắn bí mật kêu Cảnh Hoa đi chỗ ở của La đại phu mua hộp thuốc trị bỏng, loại thuốc này tiêu hết của hắn một lượng bạc đấy!
“Đến đây thoa thuốc đi, ta bảo Cảnh Hoa đi chỗ ở của La đại phu mua đấy, thoa chút thuốc thì sẽ không còn đau như vậy nữa.”
Lý thị muốn mắng Thẩm Thừa Tông, thấy vậy mới từ bỏ, chỉ nói một câu: “Ngươi muội muội thật đúng là muội muội tốt a, tâm địa ác độc như thế này cơ mà!”
Sau đó lại hỏi một câu: “Thuốc mỡ này bao nhiêu tiền?” Khi biết là một lượng bạc, Lý thị cảm thấy trái tim nàng so với vết thương trên người còn đau hơn! Thật là sụp đổ mà.