Chương 1-2: Một pha tự quăng mình ngoạn mục

“Ta lập tức đi rót cho ngươi!” Nam hài nói xong liền nhanh chóng chạy đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền bưng một chén nước tràn đầy tiến vào.

“Tức phụ lão tam, còn không nhanh nấu cơm đi, hôm nay đến phiên ngươi nấu cơm. Một lát nữa cha bọn họ ngoài ruộng trở lại, cả gia đình già trẻ lớn bé đều chờ đấy!” Ngoài phòng, một nữ nhân lớn giọng nói: “Thật là, ban ngày ban mặt còn nằm ở trên giường, làm biếng đúng không! Cũng không sợ giảm thọ sao! Đáng thương ta trời chưa sáng liền rời giường, cắt cỏ cho gà, cho heo ăn, giặt quần áo, làm cơm sáng, làm đến bây giờ cũng chưa uống được ngụm nước nào kìa!”

Mấy người trong phòng đều dừng một chút.

“Hiểu Nhi, ngươi uống nước xong, lại nằm nghỉ một chút, cơm trưa đến lúc đó nương mang vào phòng cho ngươi.” Phụ nhân liếc nhìn em bé trong lòng ngực sau khi ăn no đã lăn ra ngủ, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường đất, đắp chăn đàng hoàng, chuẩn bị xuống giường, “Duệ Nhi, nương đi nấu cơm, ngươi đút nước cho Hiểu Nhi đi, giúp nương chăm sóc bọn muội muội một chút. Có việc liền kêu nương, được không?”

Nam nhân duỗi tay ngăn cản phụ nhân, cau mày vẻ mặt không tán đồng, “Nương nó đừng đi, cha hôm qua mới nói ngươi đang ở cữ, chừng nào ở cữ xong mới bắt đầu làm việc, ta đi nói với nhị tẩu một tiếng!” Nói xong liền đi ra ngoài.

Nam hài cũng gắt gao mà lôi kéo ống tay áo của phụ nhân, ánh mắt tràn ngập cầu xin cùng lo lắng mà nhìn phụ nhân lắc lắc đầu, “Nương!”

Thẩm Hiểu Hiểu nhìn tình huống trước mắt, rất là không thể lý giải. Phụ nhân này còn đang ở cữ liền phải đi nấu cơm, nói giỡn sao! Nữ nhân ở cữ không tốt sau này rất dễ bị bệnh. Vì giúp nương của thân thể này một phen, chính mình chỉ có thể nhờ nàng đút nước cho mình, vì thế liền thều thào với phụ nhân.

“Nương, ta muốn người đút cho ta!”

Phụ nhân thấy vậy liền mềm lòng, chính mình ở cữ thật là không cần làm việc, huống chi ngày thường mình cũng không thiếu giúp nhị tẩu nấu cơm, nữ nhi của mình mới vừa tỉnh lại nếu là lại xảy ra chuyện gì, mình cũng không cần sống làm gì nữa.

“Được, nương đút cho ngươi.” Nàng cẩn thận mà nâng Hiểu Nhi dậy, tiếp nhận chén, một muỗng một muỗng đút cho nàng.

Thẩm Hiểu Hiểu uống xong một chén nước, cảm giác thoải mái hơn nhiều, nàng lại dưới sự trợ giúp của phụ nhân nằm lại trên giường đất. Nàng cần phải một mình tiAêu hóa hết tình huống trước mắt này, hơn nữa đầu còn đang đau đến lợi hại, liền nói: “Ta muốn ngủ tiếp.”

“Được, ngươi ngủ đi, nương liền ở cạnh bồi ngươi.” Phụ nhân giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, chính mình cũng ở đầu giường đất nằm xuống, rốt cuộc nàng còn đang ở cữ.

Nam hài thấy hai người đều ngủ rồi, không còn chuyện của mình, liền nói: “Nương, ta đi qua chỗ Tử Hiên ca.”

“Được, nhớ rõ sớm một chút trở về ăn cơm.” Phụ nhân đáp ứng.

Hiểu Hiểu nhắm mắt lại suy nghĩ. Nàng nhớ rõ mình vừa mới tham gia xong lễ khánh thành của công ty, anh hai đưa ba mẹ cùng chị dâu đang mang thai trở về biệt thự, còn anh ba thì đã chạy ra sân bay để đi Mỹ ngay lúc giữa tiệc, anh ba muốn đưa bạn gái về nhà, còn chính mình bởi vì sáng mai có hội nghị, cho nên tự mình lát xe về căn nhà gần công ty, không ngờ nửa đường gặp một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, bởi vì là nửa đêm, xe ít người vắng, mình chạy nhanh, đối phương cũng chạy nhanh, liền xảy ra bị kịch. Một pha tự quăng mình vào cái nơi không biết là nơi nào này.