Thẩm lão nhân mang theo con trai và cháu trai về nhà, từ xa xa liền thấy trước cửa nhà rất nhiều người đứng, còn nghe thấy tiếng mắng chửi người, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đều chạy đến. Thẩm lão nhân đẩy đám người ra, thấy Thẩm Trang thị chỉ vào Lý thị mắng to, Thẩm Ngọc Châu không ngừng dẫm vào mấy miếng thịt trên mặt đất, quần áo Lý thị đã ướt đẫm nửa người, còn không ngừng giũ quần áo kêu đau đớn. Ông tức giận, mặt mũi đen lại, hét to: “Đủ rồi, còn chưa đủ hay sao?”!
Nghe được tiếng hét, ba người đều ngừng lại.
“Đều vào nhà hết cho ta!” Thẩm lão nhân dẫn đầu đi vào trong nhà.
“Mọi người đều giải tán đi, không gì chuyện gì đâu!” Thẩm Thừa Diệu đuổi khéo mọi người vây xung quanh cửa, đóng cửa sân lại.
Ba huynh muội Hiểu Nhi cũng đi theo sau Thẩm Thừa Diệu vào nhà. Mọi người đều tìm chỗ của mình ngồi xuống. Hiểu Nhi lặng lẽ đánh giá nhà đại bá phụ một chút, quần áo trên cả bốn người đều được làm bằng tơ lụa mới tinh, đại bá phụ Thẩm Thừa Quang bề ngoài lớn lên rất giống Thẩm lão nhân, nhưng cao hơn so với Thẩm lão nhân, chắc phải cao 175 cm, cả người đều có khí chất thư sinh, nhưng bởi vì dáng người hơi hơi mập, cũng không có khí chất nho nhã của thư sinh, nên trông chẳng ra cái gì cả.
Ngồi ở phía dưới hắn là cháu trai trưởng của Thẩm gia, Thẩm Cảnh Văn, bộ dạng Thẩm Cảnh Văn anh tuấn hơn nhiều, đầu đội khăn vuông, một thân trường bào màu trắng, chắc là đồng phục của thư viện, khuôn mặt trắng nõn, văn nhã tuấn tú, rất có phong độ trí thức. Theo như ký ức của nguyên chủ, Thẩm Cảnh Văn đọc sách cũng rất được, hiện tại mới 16 tuổi đã là đồng sinh.
Ngồi ở phía dưới Thẩm Cảnh Văn là đại bá mẫu Lam thị, một thân áo váy mới tinh màu đỏ, trang điểm tinh xảo, dung mạo xinh đẹp, đầu cài một cái trâm hoa mai, trên tay cũng đeo một cái vòng ngọc có chất lượng không tồi, nhìn qua toàn thân đều có khí chất của một phu nhân nhà giàu.
Thẩm Bảo Nhi ngồi bên cạnh Lam thị, Thẩm Bảo Nhi đều kế thừa hết những ưu điểm của cha mẹ nàng, khuôn mặt như hoa đào, làn da trắng nõn tinh tế, một mình ngồi ở chỗ kia cũng làm người ta cảm thấy dáng vẻ tuyệt đẹp, quả là một đại mỹ nữ. Nhưng mà một nhà bốn người này ngồi ở cạnh nhau lại cảm giác không hài hòa chút nào.
Đợi cả gia đình ai nấy đều ngồi đúng vị trí thì Thẩm lão nhân mới cất tiếng: “Nói đi, vì sao lại thế này, cũng không biết mất mặt sao?” Nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị một cái.
“Ngươi trừng ta làm gì? Bà nương kia một ngày không ăn mắng là muốn leo lên nóc nhà lật ngói, mấy đứa nhỏ nhà lão tam hôm nay lên núi bắt được gà rừng, nấu canh, chuẩn bị hiếu kính chúng ta thì bà nương này liền ăn vụng đồ ăn mà mấy đứa nhỏ hiếu kính cho trưởng bối, không phải nên mắng sao?”
“Cha, con bị oan, con chỉ là muốn nếm thử hương vị, vốn dĩ con nghĩ cha mẹ sẽ trở về sớm, liền đặc biệt múc ra cho đỡ nóng để cho cha mẹ uống. Không ngờ cả nương và tiểu cô đều hiểu lầm, tiểu cô còn đánh đổ bát canh, bây giờ chỗ nào nước canh rơi vào thì con đều bị đau, cha, người mau cho người đi mời đại phu đến khám cho con đi, thật sự quá đau.” Lúc này Lý thị đau muốn chết, nhưng nàng thế nào cũng không thừa nhận chính mình ăn vụng. Chỉ cần nàng không thừa nhận, người khác cũng không làm gì được, nơi này lại không phải quan phủ, nên sẽ chẳng ai đi tra xét vấn đề này.