Nghe xong lời này, Lưu thị trên mặt hơi xấu hổ: “Không có, mấy đứa Cảnh Duệ hôm nay ở trên núi bắt được gà rừng, đang hầm canh, các ngươi buổi tối......”
“Nếu là hầm canh, còn dám nói không ăn vụng, khổ thân tướng công nhà ta ở bên ngoài làm việc mệt nhọc mà về đến nhà đến một bữa cơm no cũng không có, hóa ra là ai nấy đều ăn mảnh một mình......”
“Nhị bá mẫu, canh gà còn đang hầm ở trong phòng bếp kia kìa, nếu không tin thì ngươi đi mà xem. Buổi tối mọi người trở về, khẳng định là sẽ có phần của nhị bá, đến lúc đó ngươi nhớ rõ uống canh nhiều một chút, ăn thịt nhiều một chút. Nương của ta nhưng sinh không được nhi tử lớn như nhị bá, ngươi có nháo thì nhị bá cũng không tới phiên nương của ta dưỡng.” Hiểu Nhi nghe được động tĩnh vội chạy tới.
“Thật sự?” Lý thị bán tín bán nghi đi phòng bếp, thấy bếp lò thật sự đang hầm canh gà, mùi vị canh gà ở trong này nồng đậm hơn nhiều, liền thay đổi sắc mặt lúc nãy, cười nói: “Mấy huynh muội các con thật là hiểu chuyện, lên núi bắt được gà rừng cũng biết hầm canh để hiếu thuận trưởng bối, hôm nay giữa trưa nhị bá mẫu không được ăn cái gì, bây giờ đang rất là đói bụng, nhị bá mẫu muốn nếm thử một chút.”
“Canh gà này muốn hầm đến giờ ăn cơm chiều thì mới được, đến lúc đó nhị bá mẫu lại nếm hương vị sẽ càng ngon hơn.” Hiểu Nhi cũng không thật sự muốn ngăn cản nàng, dù sao đều là vì cả nhà chuẩn bị, bà ta muốn uống thì cứ uống đi, nếu vì bà ta uống quá nhiều mà người khác có thể không được uống, nàng cũng không quá lo lắng, bởi vì một khi bị mắng thì người bị mắng khẳng định không phải nàng.
“Không sao đâu, đến khi ăn cơm chiều ta lại nếm thử là được.” Lý thị cầm cái chén lớn, thịt và canh múc đầy một chén.
Hiểu Nhi thấy thế đều bội phục bà ta, một chén canh lớn mới đủ để bà ta nếm thử hương vị, Lý thị thật sự là khó nuôi, thật là làm khó cho Thẩm Thừa Tông. Mặc dù nói để cho bà ta uống, nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói trước, để tránh cho bị người khác bắt được: “Nhị bá mẫu, hai cái đùi gà này là chúng ta đặc biệt chặt ra để hiếu kính ông bà nội, ngươi dùng để nếm thử thì sẽ không hay lắm đi.” Nàng cố ý đem hai chữ nếm thử nhấn mạnh.
Lý thị trợn tròn mắt liếc Hiểu Nhi một cái, nha đầu này nói chuyện so với trước kia càng ngày càng thấy khó nghe. Nàng mới mặc kệ đâu, ăn trước rồi nói, cùng lắm là bị mắng hai câu, cũng sẽ không thiếu khối thịt: “Không sao, ông bà nội ngươi không thích ăn đùi gà, người già không ăn được, Cảnh Nghiệp ca, Cảnh Chí ca vừa vặn cũng nói đã đói bụng, ta cho bọn hắn ăn.”
“Bọn họ không phải đi lên trấn trên sao?”
“Ta giữ lại chờ buổi tối bọn họ trở về ăn.” Nói xong cũng mặc kệ Hiểu Nhi, bưng canh gà từ phòng bếp đi ra.
Lý thị cũng thật xui xẻo, vừa mới ra khỏi phòng bếp liền gặp được Thẩm Trang thị mang theo Thẩm Ngọc Châu trở về. Thẩm Trang thị mới vừa vào cửa đã ngửi được mùi vị của canh gà, thấy trong tay Lý thị đang bưng cái chén lớn không cần đoán cũng biết trong đó đựng cái gì.
“Giỏi lắm Lý thị, thừa dịp ta không ở, gϊếŧ gà hầm canh uống! Mạng của ngươi cũng không đáng giá bằng gà của ta đâu, vậy mà ngươi dám trộm mà làm thịt!” Thẩm Trang thị tức giận đến thở không ra hơi, bây giờ những con gà đó mỗi ngày đều có thể đẻ trứng.