Chương 49-2: Chuẩn bị xây nhà (2)

Thẩm lão gia tử nghĩ nhà lão tam gia trẻ con nhiều, hơn nữa ai nấy đều chăm chỉ, phỏng chừng là có chút tiền trong tay, nhưng lại không đủ để mua ruộng tốt, định tự khai hoang, đây là chuyện tốt, nhìn con trai biết tính toán theo khả năng mà làm, hắn cũng vui mừng: “Mua đất xây nhà là chuyện tốt, đến lúc đó cần hỗ trợ cái gì, gọi cha một tiếng, cha vẫn còn khỏe, có thể giúp đỡ ngươi một chút.”

Nghe Thẩm lão gia tử nói vậy, Thẩm Thừa Diệu vui mừng, cha quả nhiên cũng vui mừng thay cho hắn.

Làm con, thấy cha mẹ đồng tình nhất định rất vui mừng, mặc dù Thẩm Thừa Diệu lớn như vậy nhưng cũng vẫn không khác. Trong mắt đứa trẻ, cha là để sùng bái ngưỡng mộ, có ai không hy vọng nhận được sự đồng tình của người mà mình sùng bái.

Kệ đi, đây là một hiểu lầm tốt đẹp, Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị đều cho rằng nhà Thẩm Thừa Diệu cùng lắm chỉ mua được năm sáu mẫu đất hoang, sau đó dùng một hai mẫu đất xây nhà, khoảng mười lượng là được rồi, phân gia cũng có mười lượng, gần đây các nàng lên núi đào thảo dược bán, lại bán búp bê vải, chắc cũng kiếm lời chút bạc, nhưng không nhiều. Thẩm lão gia tử thấy đã phân gia, bạc cũng nên dùng đúng chỗ, nhà cũng cần xây, xây sớm xây muộn cũng vậy, mà đất hoang nên sớm khai hoang, liền mặc kệ, chờ đến khi thật sự khai hoang xây nhà, hắn mới biết được hắn sai.

Thẩm Thừa Diệu trở lại tây sương phòng, Hiểu Nhi đang trong phòng vẽ thiết kế, Cảnh Duệ thấy Thẩm Thừa Diệu về liền hỏi: “Cha, không bị bà nội mắng sao?”

Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn Cảnh Duệ, “Nói cái gì vậy, có cái gì mà mắng, mua đất xây nhà là chuyện tốt, ông nội con cũng vui mừng cho chúng ta.” Hắn không biết nương có vui mừng hay không, nhưng không phản đối, có lẽ cũng thấy vui mừng. Mà hắn cũng không nói cho mọi người nương hắn nói gì, kẻo mọi người lại khó chịu.

Lưu thị nghe xong, cũng yên tâm, xây nhà là chuyện lớn, có lẽ một người cả đời cũng chỉ có thể xây nhà một lần, cho nên tốt nhất là để người một nhà hòa thuận, hòa khí sinh tài.

“Cha lại đây nhìn xem, đây là bản thiết kế mà con đã thu thập ý kiến của cả nhà. Cha muốn xây nhà như thế nào, con có thể bổ sung cho phù hợp.”

Thẩm Thừa Diệu cảm thấy nhà không đều như vậy sao, ngoại trừ vật liệu thì có gì khác nhau, liền nói, “Chúng ta xây nhà tốt một chút, tất cả đều dùng gạch là được, cái khác các con thích là được.”

“Ta cũng cảm thấy nên xây một cái tốt.”

“Ừ, bây giờ trong tay có tiền, về sau cũng bớt việc.”

Hiểu Nhi hoàn thành bản vẽ, lại nghiêm túc vẽ bản vẽ thi công, “Cha, con đã vẽ xong tranh, ngày mai cha đi mua vật liệu, không cần lo lắng tốn nhiều tiền. Con có biện pháp kiếm tiền.”

Thẩm Thừa Diệu gật đầu, “Chúng ta khai hoang nên mời bao nhiêu người?”

Lưu thị nghĩ ngợi liền nói, “Bây giờ nông nhàn, trong thôn có rất nhiều người rảnh, mời người trong thôn cũng được.”

Hiểu Nhi nghe xong liền nói, “Chúng ta mời người và phân chia công việc, đào hết rễ cây, rễ cỏ và đá dọn sạch liền đưa năm mươi văn một mẫu đất, không bao ăn.”

“Mà xây nhà, chúng ta đưa ba mươi văn một ngày, bao một bữa cơm trưa, được không?”

“Tiền công này có phải quá cao hay không? Tiền công cao nhất trên trấn cũng chỉ hai mươi lăm văn một ngày, còn không bao cơm.” Lưu thị nghe xong cảm thấy tiền công quá cao.

“Cũng không tính cao, chỉ là người khác cho quá ít, chúng ta coi như tích phúc đi. Hơn nữa, chúng ta cho tiền công cao, người ta làm việc càng cẩn thận ra sức, vậy càng xây nhà xong nhanh, cũng không khác lắm, nếu muốn ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, như vậy không được.”

Lưu thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, liền không nói nữa, lại thương lượng chi tiết chuyện mời người và công việc mỗi người này mai phải hoàn thành, rồi từng người từng người trở về phòng ngủ.