Từ Tuệ tính là một người ôn nhu, đương nhiên đây là cách nói dễ nghe, muốn Dương Như Hân nói chính là một quả hồng mềm, đối mặt với mẹ chồng làm khó dễ, cũng chỉ có thể tự mình rơi lệ, cũng may Dương Bách Nhạc đối với nàng cũng không tệ lắm, mặc dù từ trước tới giờ không dám vì nàng cãi vã với Dương An thị, lúc nào cũng sau lưng khuyên nàng để cho nàng nhịn một chút, nhưng mà đó là nơi nàng dựa vào, huống chi trượng phu đều không ghét bỏ nàng không sinh nhi tử, cho nên cũng chịu đựng, kết quả chính là Từ Tuệ cùng bọn nhỏ trở thành bảo mẫu miễn phí toàn bộ cho người Dương gia, làm việc nhiều nhất, thế nhưng lại ăn ít nhất , bất quá Dương Bách Nhạc tới bây giờ giống như không có chú ý tới. Cũng có lẽ trong lòng Dương Bách Nhạc mua được con dâu liền giống như hạ nhân, chỉ cần không đói bụng thì đối với các nàng cũng coi như là ân điển .
Cứ như vậy một mực trôi qua tám chín năm.
Năm năm trước, Dương Bách Nhạc đi phủ Lâm Giang tham gia thi Hương,kết quả đen đủi vậy mà từ trên thuyền rơi xuống sông ...... Lúc đó trên thuyền có mười mấy người, đều xác nhận chuyện này, Dương gia cũng tìm người vớt nhưng mà thi thể ba ngày sau mới tìm được, mặt đều nát, nếu không phải là quần áo trên người làm chứng, căn bản là không nhận ra đó là Dương Bách Nhạc......
Từ Tuệ té xỉu tại chỗ, thế nhưng chẩn đoán được đã có thai hai tháng .....
Bởi vì Dương Bách Nhạc chết, phía trước chỉ có 3 khuê nữ cho nên, Từ Tuệ mang thai cũng thành bùa bảo mệnh, Dương gia muốn nàng vì Dương Bách Nhạc khai chi tán diệp, đương nhiên, nếu như lần này hay là con gái, như vậy vẫn mệnh Từ Tuệ chính là bị bán đi.
Cũng may năm thứ hai, Từ Tuệ sinh ra một đôi long phượng thai......
Có nhi tử, Dương An thị mặc dù không nhắc lại muốn bán Từ Tuệ, nhưng bởi vì Dương lão đại chết, Dương An thị vẫn là đem tất cả tội lỗi đều đẩy tới Từ Tuệ cùng 4 cái khuê nữ nói các nàng là sao chổi, tai họa......
Trừ Dương Như Phong, còn lại 5 người không chỉ là người hầu miễn phí của Dương gia, còn thành nơi trút giận của những người khác trong Dương gia,ai không cao hứng đều có thể quang minh chính đại mắng vài câu thậm chí đánh hai cái......
Càng thái quá chính là, Dương An thị luôn cảm thấy Từ Tuệ là một người không an phận , cho nên, chỉ cần Từ Tuệ cùng một nam nhân nói một câu, trở về nhất định sẽ có một trận đòn roi....Cuộc sống như vậy nhoáng một cái liền lại là 5 năm.
Theo Dương Như Hân thấy , Từ Tuệ có thể ở với Dương An thị đến tận bây giờ cũng coi như là có sức sống mạnh mẽ.
Mà lúc này Dương Từ thị đang bảo vệ là mấy muội muội của nàng, lớn nhất là Dương Nhị Ny cũng mới mười một tuổi, Dương Tam Ny có tám tuổi, mà nhỏ nhất Dương gia là bé gái cùng tuổi với nam hài Dương Như Phong là long phượng thai, cũng mới 4 tuổi, nhưng mà mỗi người đều gầy đến da bọc xương, cái cổ có vẻ hơi không quá tương xứng với cái đầu to......
Dương An thị càng đánh càng hăng, ý tứ muốn ngừng cũng không có.
Sợi đằng không chút lưu tình rơi trên thân thể người phụ nữ, thế nhưng ai cũng chịu đựng không người nào dám lên tiếng.Bên cạnh còn có vài người xem náo nhiệt càng xem càng phấn khích, vừa nhìn còn vừa nói vài câu châm chọc.
Nếu như dựa theo tính khí Dương Như Hân, trực tiếp liền cho một cước, vậy thì xong hết mọi chuyện.
Đáng tiếc đây là một xã hội phong kiến, thời này lấy hiếu trị thiên hạ chữ hiếu lớn hơn trời, huống chi, đại phòng bây giờ là không có nam nhân , nếu là bây giờ liền đem chuyện làm to, nói không chừng sẽ không thu nàng,cũng không có người cho nàng chỗ dựa...... Cho nên, nàng nói với mình nhất định phải khắc chế.
Nhưng mà tình huống trước mặt, cũng không thể nhìn nương cùng bọn muội muội bị đánh chết.