Lúc này, trên gường Từ Tuệ bỗng nhiên nhúc nhích. "Nương, người tỉnh rồi ạ." Dương Như Hân bỗng phát hiện Từ Tuệ tỉnh lại, vội vàng đi tới, sờ trán của đối phương thấy, nhiệt độ bình thường "vừa vặn đến giờ ăn cơm" không cần phải nàng kêu.
Từ Tuệ mở mắt ra, giẫy dụa muốn ngồi dậy "nương thật vô dụng."
"Vì sao nương lại lại vô dụng". Dương Như Hân đỡ nàng ngồi dậy, đem gối đầu dựng thẳng lên để phía sau "không có nương thì làm sao có chúng ta?"
Nữ nhân này hình như toàn nói lại câu này.
"Nương....." Mấy đứa còn lại đều xúm lại, hai mắt bé gái bốn sáng lên "đại tỷ rất lợi hại, nương xem....", rồi chỉ chỉ đồ ăn trên bàn "có cả trứng gà....."
Từ Tuệ lập tức kinh ngạc nhìn Dương Như Hân "đồ ăn kia....", khi nàng tới Dương gia, ăn trứng gà chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay, hôm nay bà mẹ chồng tức giận như vậy, mình còn nằm đến trưa, sao có trứng gà ăn được?
"Ông nói con cầm về....." Dương Như Hân nở nụ cười "vừa vặn cho mọi người tẩm bổ."
Từ Tuệ có cảm giác sủng thụ nhược kinh "thật sao? Vậy con có cảm ơn gia chưa?"
Dương Như Hân liếc mắt, có một loại kích động muốn nhảy lên, thế nhưng không muốn lãng phí lời nói, chỉ có thể gật đầu lung tung "cảm ơn rồi. Người có thể yên tâm dưỡng thương." Đây chắc cũng là ranh giới của bánh bao định ra.
Nhìn dáng vẻ Dương Như Hân, Từ Tuệ có cảm giác mình đang bị lừa gạt, nếu dựa theo tính cách của nàng, nhất định sẽ đi chứng thực, nhưng nhìn bọn nhỏ vui vẻ như vậy, lại nghĩ tới sự tình trứng gà ở phía trước, Dương Như Hân dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình, nàng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Người một nhà cuối cùng cũng được ăn bữa cơm phong phú nhất từ trước tới nay.
"Ăn thật ngon".Bé gái bốn cùng tiểu Phong chẹp chẹp miệng nhỏ, cùng phát ra tiếng than thở "nếu mỗi ngày có thể ăn cơm như vậy thật tốt!"
Khuôn mặt Từ Tuệ lập tức lộ ra áy náy, đưa tay sờ đầu hai tiểu hài tử "là nương không tốt, nhưng mà, về sau nương sẽ làm nhiều hơn, đến lúc đó...."
"Nương làm cho mình mệt chết, bọn họ cũng sẽ không cho thêm một miếng cơm đâu?"
"Đúng vậy, nương." Dương Tam Ny cũng gật đầu "những đồ ăn này đều là đại tỷ đánh được mới có ......"
"Đánh". Từ Tuệ lập tức cả kinh "đánh như thế nào?"
"Dùng miệng", Dương Như Hân cười trừng Tam Ny "yên tâm đi, khuê nữ của người là người văn minh, chúng ta lấy lý thuyết phục...."
Khoé miệng Dương Tam Ny giật giật, lấy lý thuyết phục, phục quỷ à? Nhưng mà cũng không có nói cái gì, mà bắt đầu sùng bãi vũ lực, suy nghĩ nhất định về sau bảo đại tỷ dạy nàng mấy chiêu cũng được.
Từ đây, Dương Tam Ny đang bắt đầu đi trên con đường nữ hán tử.
Từ Tuệ lúc này mới thở dài một hơi "con là vãn bối, không thể động thủ, bằng không....." gả đi không được.
"Được rồi. Người đừng nghĩ nhiều như vậy. Con bây giờ không phải hài tử, làm việc có chừng mực." Dương Như Hân mặc dù biết Từ Tuệ là một mẫu thân tốt, nhưng mà cảm giác nói chuyện quá mệt mỏi, những người kiểu này làm cho nàng muốn phát điên, cho nên, nàng đã quyết định, về sau không có việc gì bất đắc dĩ, sẽ không để cho Từ Tuệ biết, lát nữa phải dặn dò bọn nhỏ mới được.