"Thím.” Quan Đồng Thị nhàn nhạt kêu một tiếng, “cháu đến tìm Đại Ny nói chút chuyện.” Lúc này Tam Ny đem giỏ trúc đi ra, thời điểm nhìn thấy Dương An thị lập tức co rúm lại.
Quan Đồng Thị đưa tay lấy lại rổ: “vậy cháu đi về trước.” Sau đó liếc mắt nhìn Dương Như Hân, “nhớ kỹ lời chính mình vừa nói.” Tiếp đó quay người rời đi.
Dương Như Hân nhún nhún vai: “Thím Quan gia đi thong thả.” Đợi đến khi đối phương ra khỏi cổng, lúc này mới quay người vào phòng.
“Đứng lại.” Dương An thị quát một tiếng chói tai.
Dương Như Hân quay đầu lại: “bà, còn có chuyện gì vậy?”
"Lấy trứng gà ra". Đôi mắt tam giác của Dương An thị nhìn Dương Như Hân.
“Trứng gà? Trứng gà cái gì?” Dương Như Hân giả vờ ngây ngốc, “bà muốn cho chúng cháu ăn trứng gà? Vậy thì tốt quá......”
“Giả vờ!” Bộ mặt Dương An thị chợt vặn vẹo quát to một tiếng, “như thế nào? Muốn ăn một mình? Cũng không sợ bị sét đánh chết?”
"Không sợ, cháu cũng không làm việc trái với lương tâm......” Dương Như Hân búng tay một cái.
“Mày.......” Dương An thị nghẹn lại một chút, nhưng mà lập tức giơ tay hướng về phía Dương Như Hân, “đánh chết mày......”
Nhưng mà bàn tay còn chưa có rơi xuống thì bị Dương Như Hân bắt được cổ tay: “bà, người lớn tuổi như vậy, phải cẩn thận một chút, vạn nhất không cẩn thận bị ngã...... Té một cái nguy hiểm tới tính mạng, phải làm sao bây giờ?” Nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng để cho người ta đánh.
Dương An thị lập tức cảm giác được cổ tay giống như là muốn đứt từng đoạn, hơn nữa, nàng dùng sức ra sao cũng không có cách nào tránh thoát kiềm chế của đối phương, lập tức trong lòng cả kinh, nha đầu chết tiệt kia như thế nào tay lại có lực lớn như thế? Không khỏi ai ôi một tiếng, thế nhưng là không đánh được, cũng không chửi mắng được, chỉ có hét thảm một tiếng: “Đại Ny muốn đánh tôi, tôn nữ muốn lật trời, không còn cách nào sống tiếp......”
Dương Như Hân tức đen mặt lại, nàng thật sự đánh giá thấp sức chiến đấu của lão thái bà này, cứng rắn không được liền mềm, trả đũa thật lợi hại, liền vội vàng cũng kêu thảm lên: “bà nội, đừng đánh cháu......”
Dương An thị bỗng sửng sốt một chút.
Dương Như Hân lại nắm lấy tay của đối phương không buông, khóc một cái nước mắt nước mũi tèm lem: “bà nội, van cầu người, chúng cháu có thể làm thêm việc, tha cho chúng cháu đi...... Cha ơi.....”
Nhân sinh như kịch, toàn bằng kỹ thuật diễn.
Mà Dương Như Hân nàng là ai? Không phải chỉ có một khóc hai nháo ba tự tử sao, nàng có thể múa bút thành văn.
"Nha đầu chết tiệt kia, mày........” Dương An thị rất nhanh liền nghĩ tới Dương Như Hân trả đũa, nhưng mà đối phương nắm cánh tay của nàng, cứ thế nàng kêu cũng không được mà khóc cũng không xong.
Âm thanh làm kinh động đến Dương lão đầu đang nghỉ trưa ở phòng chánh "ồn ào cái gì, không ngại mất mặt à?"
Dương Như Hân vội vàng thu nhỏ âm thanh mình lại, nhưng vẫn khóc thút thít:"bà nội, cầu xin người đừng đánh cháu, cháu dập đầu cầu xin bà".
Dương An thị hoảng sợ nhìn Dương Như Hân như là nhìn thấy quỷ.
"Nương, người đây là đang làm gì?" Dương Bách Tường cũng từ trong phòng đi ra.
Trong nháy mắt Dương Bách Tường đi ra ngoài, Dương Như Hân liền buông lỏng tay của lão bà tử ra, còn nhân tiện để tay đập lên vai mình, thuận tiện để nàng ngã ngồi trên mặt đất.
"Nương, người đừng cả ngày lẫn đêm đánh bọn họ, đó cũng là cháu của người". Dương Bách Tường vội vàng kéo Dương Nhị Ny đứng lên.