“Tựa như là thím Quan gia.” Dương Nhị Ny lúc này tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy, mặc dù con mắt mông lung, nhưng lúc nhìn Dương Như Hân, ánh mắt vẫn còn có chút quái dị. “Quan gia?” Dương Như Hân nhíu mày, “Quan gia nào?” Nhất thời không có phản ứng kịp.
“Thôn chúng ta chỉ có một nhà họ Quan .” Ngủ rất say Dương Tam Ny cũng lập tức thức, tức giận trợn mắt nhìn Dương Như Hân, “chính là nương Thanh Thư ca ca.” Dương Như Hân lập tức đen mặt lại, nha đầu này nói chuyện gai góc, lập tức xuống giường đi ra ngoài.
Chỉ thấy trong viện có một người phụ nữ người cao gầy, trên đầu dùng khăn màu xanh, chỗ cánh tay còn đeo một cái giỏ trúc.
“Đại Ny, cháu đây là không sao?” Quan Đồng Thị trông thấy Dương Đại Ny đi ra, trong nháy mắt loé lên tia chán ghét, bất quá trên mặt vẫn phủ lên ý cười, “vậy thì quá tốt rồi.”
"Thím có chuyện gì?” Dương Như Hân nở nụ cười, không muốn vòng vo cùng đối phương.
“Lúc trước nghe nói cháu bị ngã.” Quan Đồng Thị nở nụ cười, “mặc dù nói không phải Thanh Thư nhà thím đẩy, nhưng mà dù sao lúc đó cũng có mắt tại chỗ, đứa bé kia thiện tâm, cảm thấy áy náy, cơm đều không ăn được.”
Dương Như Hân trong mắt lóe lên châm chọc, nhưng mà trên mặt cũng phủ lên nụ cười: “thím đến cùng có chuyện gì vẫn là nói thẳng đi, Lý lang cũng nói cháu mạng lớn.”
“Thanh Thư nói là cháu muốn giúp hắn cõng rơm rạ mới bị té, một mực không an lòng, cho nên thím liền đến xem.” Quan Đồng Thị đem giỏ trúc đưa qua, “đây là 10 quả trứng gà, coi như là bồi thường...... Về sau, cháu cũng đừng lại quấn lấy Thanh Thư, Thanh Thư là người chí lớn, không phải một cô thôn quê như cháu có thể xứng, chuyện cõng rơm rạ cũng không cần cháu làm, việc ở Dương gia đều làm không hết đâu.”
Dương Như Hân cau mày, nhưng mà rất nhanh liền cười, tiếp đó đưa tay nhận lấy giỏ trúc: “tất nhiên, thím đã nói như vậy, cháu cũng không chối từ, yên tâm đi, coi như thù lao là giỏ trứng gà này, cháu về sau thấy Quan Thanh Thư đều sẽ đi đường vòng , dù sao...... thiếu chút nữa cháu phải chết.”
Dương Đại Ny chân chính đã hương tiêu ngọc vẫn, đáng thương tiểu nha đầu một lòng liền đối tốt với Quan Thanh Thư, kết quả...... Cho nên, 10 quả trứng gà nàng thoải mái nhận, Quan Thanh Thư thiếu một cái mạng, so 10 quả trứng gà có thể nói quý giá nhiều.
Quan Đồng Thị ngược lại sững sờ, tiếp đó mắt bỗng nhiên sáng lên: “thật sự?”
"Trước kia là cháu không hiểu chuyện, đem lời khi cha còn sống cùng Quan thúc nói đùa tưởng thật, gây phiền toái cho thím còn có Quan gia ca ca.” Dương Như Hân nở nụ cười, “vừa vặn thím cũng tới, chúng ta liền đem nói chuyện rõ ràng, cha cháu đã chết, người chết như đèn tắt, lời nói không coi là thật.
“Vậy thì quá tốt rồi.” Quan Đồng Thị mừng rỡ, nàng ước gì không tính toán gì hết.
Dương Như Hân quay người ghé vào cửa ra vào nghe động tĩnh Dương Tam Ny kêu đến: “đem trứng gà cất kỹ, rổ lấy ra còn trả cho thím.” Trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nếu như Dương Bách Nhạc còn sống, thi không đậu cử nhân, đối phương chỉ sợ cũng sẽ không đến.
Không có cách nào khác, đây chính là nhân tính.
“Được rồi.” Tam Ny hưng phấn chạy tới cầm rổ, lúc trước vừa đứng lên còn có chút ngủ gật, lúc này đã mất.
“Nương Thanh Thư tới?” Nhưng vào lúc này, bên phòng chính cửa vừa mở, Dương An thị đã đi ra, kỳ thực lúc trước ở cửa ra vào đã nghe nửa ngày, nguyên bản những sự tình kia sẽ không ra mặt, nhưng mà có trứng gà, liền không thể không đi ra ngoài.