"Cha......” Quan Thanh Thư không nghĩ tới cha lại nói tuyệt tình như vậy. “Thanh Thư, con thật muốn đi tìm Dương Đại Ny?” Quan Đồng Thị vội vàng tiến lên kéo tay Quan Thanh Thư lại.
“Nương, buổi sáng, Đại Ny là bởi vì con mới ngã hôn mê, con đi nhìn nàng một cái, bằng không, trong lòng con băn khoăn......” Quan Thanh Thư thở dài, “người ta cũng sẽ nói con quá tuyệt tình .”
“Nếu không phải là nó quấn lấy con, sao có thể để mình rơi vào trong khe?” Quan Đồng Thị liếc mắt.
“Thế nhưng mà nương, con là người đọc sách, lúc đó có người trong thôn nhìn thấy, nàng muốn giúp con cõng rơm rạ, nếu như con ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, sẽ bị người nói con không có đạo đức.....”
Ánh mắt Quan Đại Niên lóe lên một cái, khuôn mặt có chút buông lỏng, kỳ thực hắn đối với Dương Đại Ny như vậy, cũng có nguyên nhân.
Trước kia hắn cùng Dương Bách Nhạc học một chỗ, thế nhưng là, Dương Bách Nhạc thi đậu học trò nhỏ, hắn thi rớt , về sau nữa Dương Bách Nhạc thi đậu tú tài, hắn vẫn như cũ không thi đậu học trò nhỏ, cuối cùng chỉ có thể thôi, nhớ đến lúc ấy Dương Bách Nhạc nhìn hắn là dùng lỗ mũi nhìn.
Bất quá Dương Bách Nhạc mệnh ngắn, Dương gia cũng không đắc ý được bao lâu.
Bây giờ nhi tử hai nhà lại cùng nhau đi học, hắn thua Dương Bách Nhạc, nhưng thế nào cũng muốn khiến đại nhi tử Dương Như Tùng trở về, mặc dù Dương Như Tùng không phải nhi tử Dương Bách Nhạc, nhưng mà đó cũng là cháu ruột hắn, là trưởng tôn Dương gia, đều như nhau.
Chỉ là hắn một mực dây dưa, lúc trước khi Dương Bách Nhạc còn sống, hắn cảm thấy nhi tử cưới một khuê nữ nhà tú tài cũng không tệ lắm, liền đề cập qua, lại không nghĩ rằng......
May là không có tín vật các loại, cho nên hắn là không thừa nhận, huống chi, với cái đức hạnh của Dương Đại Ny, căn bản là không xứng với con của mình.
"Không có việc gì.” Quan Đồng Thị lại xua xua tay, “chuyện này dễ làm, ngày khác ta lấy mấy quả trứng gà đi qua nhìn một chút là được rồi, coi như xong, nhanh chóng trở về phòng đi.....”
“Cái gì ngày khác? Buổi chiều liền đi.” Quan Đại Niên xua tay chặn lại “cùng Dương gia bên kia, càng sớm giải quyết càng tốt.”
“Ta một lát nữa liền đi qua.” Quan Đồng Thị cũng đồng ý lời ông nhà nói.
Quan Thanh Thư còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn bộ dạng của cha mẹ, cuối cùng vẫn là không nói chuyện, quay người tiến vào phòng mình.
“Nương, ca sẽ không động tâm đối với cái đầu gỗ kia?” Quan Thanh Nguyệt bộ mặt bát quái nhỏ giọng hỏi Quan Đồng Thị, “đừng quên, dáng dấp đầu gỗ kia cũng không tệ lắm.”
"Chớ có nói hươu nói vượn.” Quan Đồng Thị đánh một cái tát vào đầu khuê nữ, “ca của ngươi tương lai là muốn làm đại quan, chị dâu của ngươi phải là tiểu thư khuê các, Dương Đại Ny không đủ tư cách.” Dẫu gì còn có Linh nhi nhà đại ca, đại tẩu đã sớm để lộ ý tứ muốn kết thân, nàng không có đáp ứng thôi, Linh nhi so với Dương Đại Ny mạnh gấp trăm lần.
Quan Thanh Nguyệt vội vàng rụt lại cổ: “con liền tùy tiện hỏi một chút.”
“Nhanh chóng rửa chén đi, một lát đem y phục đi giặt.” Quan Đồng Thị trừng nữ nhi, tiếp đó quay người vào phòng cầm trứng gà đi.
Mà Dương Như Hân từ không gian đi ra, kiểm tra Từ Tuệ một chút, phát hiện hô hấp bình thường, trên người những vết thương kia có dấu hiệu kết vảy, thuốc kia đúng thật là không tệ.
Mà mấy đứa nhỏ bởi vì ăn no, lúc này ngủ cũng rất an ổn.
Dương Như Hân bỗng nhiên có loại cảm giác rất vui mừng.
Nguyên bản nàng cũng nghĩ nằm xuống chợp mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô nương Đại Ny, không khỏi nhíu mày một cái, ai lại đến tìm Từ Tuệ vào lúc này.