Vào thời nhà Xuân, năm thứ 20 triều đại của hoàng đế Huyền Kinh, tỉnh Lâm Giang, huyện Bách Hoa, trấn Hoa Sen, thôn Đông. Cái nắng thiêu đốt như đốt cháy cả mặt đất, tuy khiến người ta khó chịu nhưng ai cũng thích những ngày như vậy bởi vì ngũ cốc đã được thu hoạch, cần nắng tốt để phơi khô trước khi vào kho, nếu như trời mưa đó mới phiền phức.
Bận rộn hơn năm, sáu ngày mọi việc đã gần xong, chỉ còn một số công việc cần hoàn thiện, lúa mì được đưa vào kho, đất sẽ được cày lại, ngô và đậu nành sẽ được trồng, tiếp theo là thời gian nông nhàn ngắn ngủi.
Công việc hoàn thiện chỉ là lấy rơm lúa mì và những thứ tương tự về làm củi. Đột nhiên có một cậu bé khôi ngô, tuấn tú mặc bộ quần áo màu xanh lá cây bước ra khỏi cách đồng, trên lưng vác theo một bó lúa mì lớn. Gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi, dù sao trong thôn này thư sinh cũng không nhiều lắm, năm nay chỉ có hai người, một là trưởng tôn nhà lão Dương nhưng lại không lộ diện, nghe nói là ở trên trấn ôn bài,còn lại chính là Quan Thành Thư trở về nhà làm nông, đây lại là việc làm cho người ta cảm thấy khó tin nổi.
Quan Thanh Thư cũng chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không nói nhiều.
"Thanh Thư ca ca, muội giúp huynh". Ngay lúc này, một nữ hài tử bước nhanh chạy tới.
"Không cần". Quan Thanh Thư nhìn thấy người tới nhịn không được nhíu mày lại.
"Ai ôi, Đại Ny thật biết thương người mà". Có người bắt đầu ồn ào lên.
"Đại Ny cũng tới giúp chúng ta một tay".
Dương Đại Ny lờ đi những người khác, nhìn chằm chằm vào Quan Thanh Thư, cố chấp kiên trì: "Muội giúp huynh". Nói xong đưa tay ra định kéo bó rơm dạ kia.
"Dương Đại Ny đừng tới phiền ta". Quan Thanh Thư rất là bực bội, Dương Đại Ny giống như là ruồi, chỉ cần nàng quấn tới hắn liền cảm thấy không thích nàng.
"Ta không muốn thấy muội". Sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
"Muội giúp huynh". Dương Đại Ny thấy vậy cũng không buồn bực, cầm rơm rạ không buông tay. "Ta nói không cần". Quan Thanh Thư trực tiếp lui lại. Nhưng mà đối phương quanh năm làm việc,lực đạo không nhỏ cứ thế cứ kéo không buông, chỉ có thể tiếp tục dùng lực, lại không nghĩ tới dây cỏ bó rơm rạ lập tức đứt.
Quan Thanh Thư né tránh, loạng choạng suýt ngã xuống mà Dương Đại Ny bởi vì dùng sức quá mạnh, không đứng vững nên trực tiếp ngã về phía sau mà phía sau lại là con mương dùng để tưới ruộng.
Quan Thanh Thư giật mình muốn kéo lên nhưng đã chậm một bước chỉ thấy Dương Đại Ny lăn mấy vòng rồi ngã xuống.
Trong khoảnh khắc Dương Như Hân khôi phục ý thức, cảm giác toàn thân đều đau, trong lòng tràn ngập hàng ngàn con lạc đà đang chạy, trong đầu nghĩ đến hai mươi năm qua Dương Như Hân mình đã chiến đấu bao nhiêu trận, chưa bao giờ thua nhưng không ngờ rằng lại thua trong tay một tên trộm, nếu để cho nàng bắt được cái tên trộm kia nàng nhất định sẽ rút gân lột da... Mấu chốt là nàng rơi vào cống thoát nước, sau đó nháy mắt mất đi ý thức. Bất quá ngày tại thời điểm nàng đang xoắn xuýt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên tràn vào. Sau khi sửng sốt một lúc, nhịn không được mắng một câu "Mẹ kiếp, lão nương là du hành xuyên thời gian".
Chủ nhân thân thể này cũng họ Dương, đáng tiếc bởi vì là nữ nhi nên không được đặt tên chỉ được Dương gia gọi là Đại Ny, phía dưới còn có ba muội muội, một đệ đệ, chỉ có đệ đệ là có tên là Dương Như Phong, còn lại nữ nhi đều kêu là Nhị Ny, Tam Ny, Tứ Ny.