Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Nữ Chạy Nạn: Cả Nhà Đều Dựa Vào Vật Tư Mà Ta Mang Theo

Chương 11: Tiết Hoa Triêu náo nhiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cách tiết Hoa Triêu vẫn còn hai ngày nữa.

Người dân thành Trường An rất mong chờ ngày lễ này.

Các hộ làm ăn nhỏ cũng đã bắt đầu các hoạt động hâm nóng trước lễ hội.

Các loại đèn l*иg được treo trên đình đài lầu các. Các cửa hàng cũng giăng đèn kết hoa. Nhà này lạ mắt hơn nhà kia, du khách vừa nhìn vào đã lóa mắt.

Có người nói trong cung cũng sẽ tổ chức tiết Hoa Triêu lần này.

Ai mà chẳng thích ăn lễ.

Cảm giác náo nhiệt, vui vẻ và rạng rỡ này của mùa lễ hội rất dễ lây lan.

Ba ngày trước, Trần Khinh Khinh còn đang hỏi Mặc Liên Thành có muốn cùng nàng trải qua tiết Hoa Triêu không.

Mặc Liên Thành nói muốn.

Vì vậy, Trần Khinh Khinh càng mong chờ hơn.

Nàng cũng mua rất nhiều l*иg đèn về treo trước cửa và mái hiên nhà.

Những ánh đèn màu đỏ cam dường như rực rỡ hơn qua những chiếc đèn l*иg mới toanh.

Ngày mai là tiết Hoa Triêu, Trần Khinh Khinh nằm trên giường phấn khích đến mức không ngủ được, ngày mai có thể là ngày nàng kết thúc cuộc sống độc thân nhiều năm như vậy.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm dậy, Trần Khinh Khinh đã có tâm trạng vô cùng tốt.

Cha Trần và mẹ Trần đã thức dậy khi trời vừa hửng sáng, ăn một bữa sáng vội vã rồi đến cửa hàng.

Trần Khinh Khinh ăn bữa sáng mà cha Trần để lại cho nàng trên bàn rồi đi ra ngoài.

Bầu không khí của triều đại này cởi mở hơn nhiều so với thời cổ đại, phụ nữ cũng có thể vào triều làm quan, kinh doanh hay phát triển gia nghiệp.

Ở triều đại này, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.

Trần Khinh Khinh đi bộ đến thành nam.

Nói đến náo nhiệt thì thành nam vẫn là náo nhiệt nhất.

Đám đông đông đúc đến mức gần như không thể nhìn thấy điểm cuối.

Những người bán hàng bày sạp dọc phố, cái gì cũng có, hầu hết là hàng đẹp giá rẻ nên sạp nào cũng chật kín.

Trần Khinh Khinh nhìn khắp các con đường, theo dòng người mua rất nhiều thứ.

Mãi gần trưa nàng mới đến trước cửa hàng của ba mẹ.

Nhìn thấy cửa hàng của cha mình đông đúc, Trần Khinh Khinh khá tự hào. Quả nhiên là cha mình.

"Cha, con tới giúp đây!"

"Cô gái ngoan mau đến đây!"

Cửa hàng của cha Trần không chỉ bán bánh bao hấp mà còn bán các món ăn vặt khác.

Đồ ăn vặt có rất nhiều loại, làm cũng phiền phức, người lại nhiều nên đương nhiên là vô cùng bận rộn.

Ban đầu, cha Trần đã thuê hai người giúp việc, nhưng lượng người ngày càng đông nên cũng không thể đảm đương nổi.

Trong tiệm có bán bánh bao, chỉ là bánh bao được chia làm nhiều loại, chẳng hạn như: bánh bao nhân đậu đỏ, bánh bao tôm rau hẹ, bánh bao ngô, v.v.

Tuy bánh bao làm nhanh nhưng có quá nhiều người mua.

Một số khách hàng thiếu kiên nhẫn, không chờ được đã bỏ đi.

Bên mẹ Trần thì tốt hơn nhiều, không có quá nhiều khách nhân, để lại hai người sai vặt là có thể lo liệu được. Lúc rảnh rỗi mẹ Trần cũng sẽ đến phụ giúp cha Trần.

"Tiểu nhị! Một bát mì khô nóng!"

Món mì khô nóng hổi khi vừa ra mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Nhân mè thơm lừng và nụ bạch hoa chua chua ngọt ngọt quả là mỹ vị nhân gian!

"Được! Đến đây!"

Mì khô nóng rất dễ làm, chưa đầy mười phút có thể làm được ba đến năm bát, rắc các loại gia vị và đồ ăn kèm lên mì đã nấu chín, sau đó có thể dọn ra bàn.

Ban ngày chỉ là món khai vị, còn ban đêm mới là món chính.

Giờ ăn tối trở nên náo nhiệt hơn, thực khách hết nhóm này đến nhóm khác. Trần Khinh Khinh cảm thấy mình giống như một con rô-bốt không hề dừng lại, xoay tròn không ngừng.

Mãi cho đến khi Mặc Liên Thành mang theo mấy gã sai vặt đến, Trần Khinh Khinh mới có thể nghỉ mệt.

Nhìn thấy cảnh này, mẹ Trần cười ngoác đến mang tai, nhanh chóng phất tay với Trần Khinh Khinh, ra hiệu cho nàng nhanh lên.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Khinh Khinh, Mặc Liên Thành biết nàng còn chưa ăn tối, bèn kéo nàng đến tửu lâu lớn nhất Trường An, gọi một bàn đồ ăn.

Trần Khinh Khinh vốn định hỏi Mặc Liên Thành gần đây có chuyện gì. Nhưng sau khi đồ ăn ngon đủ sắc hương vị bày ra, bụng nàng bắt đầu phình ra, không kịp hỏi gì nữa. Ăn trước rồi nói sau.

Sinh Hương Lâu được biết đến là đệ nhất lâu ở Trường An, thế nên không cần nói cũng biết thức ăn bên trong càng tuyệt hơn.

Các đầu bếp từ năm sông bốn biển hội tụ ở tửu lâu này, ngay cả hoàng đế đương triều cũng đích thân đến đây chỉ để nếm thử các món ăn ở đây.

"Chim trả đi thuyền" chính là chiêu bài của Sinh Hương Lâu.

Những miếng đậu hủ trắng mềm được chạm khắc thành hình chiếc thuyền nhỏ bằng kỹ thuật cắt điêu luyện, lướt trên dòng sông mờ sương.

Trần Khinh Khinh bới một chén.

Hương vị lúc đầu tươi ngọt, sau đó là miếng cá mịn màng tan trong miệng, hạt sen giòn ngon kết hợp với đậu phụ mềm mịn càng làm tăng hương vị của món ăn này lên đến tột độ.

"Thật ngon!" Trần Khinh Khinh đưa ra đánh giá đơn giản nhưng mạnh mẽ.

Bữa ăn xong xuôi, đã đến lúc đi dạo phố tiêu cơm.

Mặc Liên Thành và Trần Khinh Khinh sánh bước bên nhau.

Đêm nay trời rất đẹp.

Đi ngang qua một gian hàng nhỏ bán mặt nạ, Trần Khinh Khinh nổi ý muốn chơi, kéo Mặc Liên Thành chạy về phía gian hàng nhỏ.

“Cái này bán thế nào?” Trần Khinh Khinh cầm lên một cái mặt nạ hồ ly bạc.

“Không đắt, chỉ ba văn tiền thôi.” Ông chủ sạp hàng cười híp mắt đáp.

“Còn cái này thì sao?” Trần Khinh Khinh lại cầm một cái mặt nạ thỏ trắng nhỏ lên.

"Cũng là ba văn."

Trần Khinh Khinh sảng khoái trả tiền, cầm lấy chiếc mặt nạ thỏ đeo lên mặt Mặc Liên Thành.

Mặc Liên Thành chỉ cười nhìn nàng, điều này khiến Trần Khinh Khinh có chút ngượng ngùng.

"Nhắm mắt lại!"

Hắn nhắm mắt và cúi xuống.

"Mở ra đi."

Đôi mắt của Mặc Liên Thành là đôi mắt phượng sắc bén, giờ đây đã trở nên vô hại hơn nhờ hốc mắt tròn của chiếc mặt nạ con thỏ.

Hắn nhẹ nhàng lấy chiếc mặt nạ cáo trắng đeo cho Trần Khinh Khinh rồi nắm tay nàng đi về phía trước.

Trên đường đi, hai người còn đoán đèn l*иg. Có Mạc Liên Thành - người vừa giỏi văn vừa giỏi - đi bên cạnh Trần Khinh Khinh, đoạt giải là chuyện chẳng chơi.

Phần thưởng cho câu đố đèn là một chiếc đèn l*иg gấp nguyệt quế có hình dạng thỏ ngọc rất tinh xảo. Trần Khinh Khinh rất thích.

Theo chủ quầy hàng, toàn thành Trường An không tìm ra chiếc thứ hai.

Trần Khinh Khinh càng yêu thích không buông tay.

Khi đi ngang qua con hào, có rất nhiều đèn l*иg sông với nhiều kích cỡ và kiểu dáng khác nhau trôi nổi trên sông.

"Có muốn thả đèn l*иg trên sông không?"

Hai mắt Trần Khinh Khinh sáng lấp lánh nhìn hắn: "Đương nhiên muốn!"

Hai người mỗi người mua một chiếc đèn l*иg sông, mua bút lông ở quầy hàng, viết điều ước của mình lên đèn l*иg rồi thả xuống sông.

“Huynh ước gì?” Trần Khinh Khinh hỏi.

"Không nói được, nói ra sẽ không linh."

Trần Khinh Khinh cười nói: "Không ngờ huynh còn tin cái này nha!"

Mặc Liên Thành chỉ nhìn nàng cười mà không trả lời. Thất Trần Khinh Khinh đỏ mặt, lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt.

"Đi, ta dẫn ngươi đi một chỗ hay lắm."

Mặc Liên Thành dẫn nàng xuyên qua đám đông, đến tường thành.

Tường thành rất cao, đứng trên đó có thể nhìn thấy cả thành Trường An về đêm.

Ánh sáng của vạn nhà phản chiếu trong đáy mắt Trần Khinh Khinh.

"Bùm…"

Bầu trời đen kịt bùng nổ pháo hoa.

Pháo hoa rực rỡ và đẹp mắt, Trần Khinh Khinh kêu to: "Mặc Liên Thành, nhìn đẹp quá!"

Mặc Liên Thành bị tiếng hét bất thình lình làm cho mê man, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được Trần Khinh Khinh nói hắn đẹp hay pháo hoa đẹp.

Hắn cười đáp: “Ngươi cũng đẹp.”

Trần Khinh Khinh đột nhiên đỏ mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »