Chương 10: Đại nghiệp trồng rau

Vài ngày sau, không khí lạnh đi qua, mặt trời ló dạng.

Hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm có.

Mặt trời mùa xuân ấm áp treo cao trên bầu trời, khiến mọi người cảm thấy ấm áp và buồn ngủ.

Trần Khinh Khinh lại cầm lên công việc kinh doanh trồng rau gác lại đã lâu, bắt đầu quyết chí tự cường.

Trải qua mấy ngày mưa xuân tưới nước, hiện tại mặt đất vẫn còn ẩm ướt, muốn lật lại cũng không tốn bao nhiêu công sức.

Cha Trần và mẹ Trần vẫn ôm ý tưởng kinh doanh trong lòng, dù sao núi vàng núi bạc ăn mãi cũng hết.

Hai người bọn họ đi ra ngoài từ sáng sớm, nói là tìm cửa hàng mặt tiền.

Trần Khinh Khinh thở hổn hà hổn hển lật đất một lúc lâu rồi mới lật xong, sau đó chia đất đã lật thành sáu khu vực.

Xà lách và rau diếp thơm được trồng ở hai khu vực ở góc tây bắc.

Nàng nhớ loại rau xanh mướt, béo ngậy và giòn này biết bao.

Cảm thấy nhiệt độ gần đây vẫn còn quá thấp, Trần Khinh Khinh lấy màng nhựa đã chuẩn bị sẵn ra, cắt vài cành cây có độ dẻo tốt, làm thành một nhà kính đơn giản, nơi trồng rau đã gieo xong được che phủ lại.

Ở góc đông nam, nàng gieo những hạt giống mà nàng mua từ cửa hàng hạt giống ngày hôm đó.

Tỏi sừng cừu, theo sách còn được gọi là tỏi tai cừu vì hình dáng giống tai cừu.

Trần Khinh Khinh đang mong chờ nó sẽ phát triển như thế nào.

Trước đây nàng mua gia vị phần lớn đều là từ Tây Vực đến, không thích hợp trồng trọt ở bản thổ. Trần Khinh Khinh suy nghĩ một chút rồi từ bỏ. Hiện tại không cần lại lãng phí không cần thiết.

Sau khi làm việc cả ngày, cả mảnh đất chỉ mới gieo được một phần ba.

Đặt phần còn lại sang một bên, ngày mai lại trồng những loại khác.

Còn mấy bao phân bón thừa ở siêu thị của mẹ, ngày mai lấy ra bón thêm cho đất.

Sau khi nàng hạ quyết tâm, cha Trần và mẹ Trần cũng thắng lợi trở về, khuôn mặt của hai cụ đều rạng rỡ.

"Cha mẹ có chuyện gì vui sao? Mặt cười tươi như hoa luôn."

Mẹ Trần để đồ trong tay xuống, mừng rỡ nói: “Ôi chao, Khinh Khinh, cha mẹ con kiếm được món hời lớn rồi. Thuê một cửa hàng trên phố Chu Tước với giá chưa đến năm lượng bạc một tháng!”

"Thật à?"

“Còn giả được sao?” Mẹ Trần liếc nàng: "Việc làm ăn của nhà đó không thể tiếp tục được nữa bọn họ cũng vội vàng chuyển nhượng, cho nên để cha mẹ con nhặt được món hời.”

Sao lý do này nghe quen thế nhỉ?

"Cửa hàng đó rất lớn, mẹ và cha con đã bàn bạc, đến lúc đó sẽ chia làm hai gian. Mẹ mở cửa hàng tạp hóa, cha con vẫn là kinh doanh cũ của ông ấy, bán bánh bao."

"Vậy cha mẹ đã đến cửa hàng đó nhìn chưa?"

"Nhìn rồi!" Cha Trần trả lời: "Cửa hàng rất tốt, không có gì hư hỏng cả. Bên trái là cửa hàng quần áo, bên phải là cửa hàng gỗ. Về mặt làm ăn sẽ không có bất kỳ xung đột nào với gia đình chúng ta."

Phố Chu Tước là con đường chính ở thành nam, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, sạp hàng nhỏ cũng không ít, dòng người qua lại cũng đông đúc, là nơi phồn hoa nhất ở thành nam.

Có thể thuê mặt tiền cửa hàng với giá thuê hàng tháng là năm lượng bạc ở một nơi như thế này, nói là gặp may cũng không ngoa.

Trần Khinh Khinh nghe cha mẹ nói vậy cũng rất hân hoan. Cuộc sống dường như càng ngày càng tốt hơn rồi.

“Lão Trần à, đêm nay ông không cần làm nhiều, Liên Thành nói nó sẽ không trở về ăn cơm!” Mẹ Trần nói với theo cha Trần đang bận việc.

"Được."

Gần đây không biết Mặc Liên Thành bận việc gì mà luôn mất tích.

Mẹ Trần vào nhà tính toán sổ sách nhỏ của bà. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sau này còn phải phát sinh nhiều khoản chi tiêu nữa.

Tiết trời ấm dần lên, ánh nắng ấm áp của mùa xuân cuối cùng cũng xua tan đi cái giá lạnh âm thầm đã lâu.

Vạn vật bắt đầu nảy mầm và phát triển, vườn rau của Trần Khinh Khinh cũng không ngoại lệ.

Một mảnh xanh mướt tươi tốt, sinh trưởng khả quan, vài ngày nữa là có thể ăn được.

Còn cửa hàng của cha Trần và mẹ Trần trên phố Chu Tước đã trang trí gần xong, chỉ chờ khai trương.

Vào ngày ba tháng ba, tiết Hoa Triêu, cha Trần và mẹ Trần đã quyết định khai trương vào tiết Hoa Triêu, hưởng ké điềm lành.

Cửa hàng tạp hóa của mẹ Trần được đặt tên là "Vĩnh Lạc", có nghĩa là mãi mãi hạnh phúc; cửa hàng bánh bao hấp của cha Trần bên cạnh được đặt tên là "Vĩnh An", có nghĩa là vĩnh viễn bình an.

Cây hoa quế ở góc sân cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những chiếc lá mới xanh mơn mởn, óng ả dưới nắng.

Đầu cành dường như điểm xuyết màu vàng. Theo quan sát của Trần Khinh Khinh, cây hoa quế thơm ngào ngạt này là cây nguyệt quế, loại mỗi tháng nở hoa một lần.

Cha Trần đã thuê công nhân lát một con đường đá xanh từ cổng vào nhà chính. Bên cạnh con đường đá, Trần Khinh Khinh trồng rất nhiều cây mọng nước, lúc này những nụ hoa giống như những vì sao được ủ.

Mấy ngày không gặp Mặc Liên Thành, trong lòng nàng vẫn có chút không quen.

Trần Khinh Khinh nằm trên chiếc ghế bập bênh trong sân, suy nghĩ về cuộc sống. Lúc nghĩ đông, lúc nghĩ tây.

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ngay khi Mặc Liên Thành bước vào sân đã thấy Trần Khinh Khinh đang nằm trên một chiếc ghế xếp phơi nắng.

Một tay Trần Khinh Khinh buông thõng xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, mấy ngày nay không biết ăn cái gì, da dẻ nàng càng ngày càng trắng.

Thấy vậy, Mặc Liên Thành ho nhẹ một tiếng.

"Yo, đã lâu không gặp A Mặc bận rộn, sao lại có thời gian trở về thế?" Trần Khinh Khinh đùa giỡn, lại không biết giọng điệu của mình như ngâm dấm ba ngày ba đêm.

Mặc Liên Thành nghe vậy nở nụ cười. Dưới ánh nắng, nụ cười của hắn càng thêm điển trai.

Trần Khinh Khinh không khỏi chói mắt, sau đó ngồi dậy xoa xoa gò má hơi ửng đỏ vì nắng.

“Mấy ngày nay ta bận rộn không phân thân được, hôm nay mới có thời gian nên vội vàng trở về.” Nụ cười trên mặt Mặc Liên Thành càng rạng rỡ: "Không phải vì ta biết hôm nay là sinh nhật của người nào đó sao? Cho nên đến tặng quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị xong."

Trong giọng nói của chủ nhân còn mang theo ý cười, có chút quyến rũ.

"Thế nên, Khinh Khinh cô nương có muốn nhìn một chút không?"

Trần Khinh Khinh lập tức có chút cảm động. Nàng không ngờ Mặc Liên Thành lại nhớ sinh nhật của mình.

Trước khi đến Trường An, mẹ Trần thuận miệng nhắc đến một lần, không ngờ hắn lại nhớ lâu như vậy.

"Muốn xem!"

Mặc Liên Thành lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho Trần Khinh Khinh.

Nàng nhanh chóng mở nó ra.

Một cây trâm ngọc hoa sen được chạm khắc từ ngọc mỡ cừu chất lượng cao nằm lặng lẽ trong hộp.

Trần Khinh Khinh cẩn thận cầm lấy, nhìn kỹ thì thấy phần cuối của cây trâm còn khắc ba chữ "Trần Khinh Khinh".

Đây là tên của nàng.

"Sao trên này lại khắc tên của ta?"

"Bởi vì nó là của riêng ngươi."

"Cái trâm này không rẻ nhỉ?"

"Ngươi thích là được."

Mặc Ngũ đang trốn trong bóng tối "vô tình" nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, da gà da vịt nổi hết cả.

Hầy, hay cho một đôi thần tiên quyến lữ.

Mặc Ngũ rất có ánh mắt mà rời đi trước. Y quyết định không quấy rầy bọn họ vào lúc này... Thực ra là y sợ chủ nhân nhà mình gϊếŧ người diệt khẩu hơn.