Chương 1: Ăn mặc như dân chạy nạn

Bờ biển, dưới ánh nắng gay gắt.

Hiếm khi có lúc nghỉ ngơi, nhà họ Trần tổ chức một nhóm đi du lịch đảo.

Trần Khinh Khinh đang mặc bikini, tay cầm rượu whisky, đeo kính râm nháy mắt nhìn cha mẹ đang xem khiêu vũ ở bên cạnh: “Hôm nay trời thật đẹp!”

Trần Khinh Khinh vừa chuẩn bị nằm xuống chiếc ghế mây tận hưởng ánh nắng, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền đến bên tai, sau đó tro núi lửa bao trùm, dung nham phun trào bất ngờ tấn công như một con rồng lửa.

Nhìn đám mây đen trước mặt, ba người nhà họ Trần vây quanh nhau, tràn đầy tuyệt vọng.

“A! Chết rồi!”

“Mẹ, mẹ lại ồn ào cái gì vậy?” Trần Khinh Khinh lẩm bẩm một câu, xoa xoa cái trán sưng tấy của mình, sau đó chợt bừng tỉnh.

Chỉ thấy nét mặt mẹ mình tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, trông như thể vừa nhìn thấy quỷ.

Đảo mắt nhìn lại, nàng cũng sửng sốt.

Không phải núi lửa phun trào sao? Không phải một nhà ba người bọn họ đã bị dung nham nóng cháy phun ra từ núi lửa thiêu chết rồi sao? Tại sao căn phòng hướng ra biển tràn ngập ánh nắng lại biến thành căn nhà nhỏ vừa tối tăm vừa đổ nát?

Hay là bọn họ còn chưa chết?

Trần Khinh Khinh khịt mũi, trong không khí có một mùi khiến người khác buồn nôn, nàng quay đầu nhìn lại, trên mặt đất xác chết rải rác khắp nơi, đã bắt đầu thối rữa.

Khuôn mặt trông thật đáng sợ!

“A….”

Trần Khinh Khinh kìm nén cảm giác buồn nôn, cơn đau đầu kéo đến khiến nàng không thể nhìn rõ tình hình trước mắt.

“Lão Trần, lão Trần! Rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ nơi này là tổ chức gϊếŧ người gì đó sao?”

Mẹ Trần co rút trong lòng cha Trần, thân mình vạm vỡ của nam nhân đang gắt gao bảo vệ bà, bàn tay to lớn ôm lấy vai bà, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, có ta ở đây.”

Ông buộc bản thân phải thật bình tĩnh, nhìn một vòng hoàn cảnh xa lạ xung quanh, những người xung quanh nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của bọn họ, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn lướt qua bọn họ một cái, rồi không thèm quan tâm.

Cách ăn mặc của những người này… không giống người hiện đại lắm.

Trần Khinh khinh đột nhiên mở mắt, thở hổn hển, ký ức ùa về trong đầu khiến sắc mặt nàng cứng lại.

Hóa ra một nhà ba người bọn họ đã xuyên không đến vương triều Thịnh Xuyên, lúc này đang là năm nạn đói hoành hành, không ít người bị chôn vùi dưới đất vì nạn đói.

Nàng xoa xoa cái trán, không ngờ chỉ còn một tuần nữa là nàng sẽ hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh khoa học, lại xảy ra loại chuyện kỳ lạ thế này.

Trần Khinh Khinh kéo cha Trần sang một bên, kể lại thông tin nàng tiếp nhận được trong đầu cho ông biết, do dự nói: “Trước mắt đừng để mẹ biết, con sợ mẹ sẽ bị dọa sợ.”

Sự khϊếp sợ trong mắt cha Trần khó lòng che giấu được, dù sao chuyện này cũng quá khó để tưởng tượng ra, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đang xảy ra trước mắt ông.

Bây giờ bọn họ phải nghĩ cách để tiếp tục sinh tồn, tìm cách để quay trở lại.

Bụng Trần Khinh Khinh kêu lên một tiếng, từ khe cửa nhìn ra ngoài, đất vàng vương vãi khắp nơi, bão cát quét qua.

Đừng nói thức ăn, ngay cả cỏ dại cũng còn rất ít.

“Sớm biết như vậy sẽ không đi du lịch gì đó, yên ổn canh giữ siêu thị nhỏ của mình là được rồi.” Mẹ Trần uất ức trừng mắt nhìn cha Trần, liên tục oán giận: “Không biết Phúc Lai đi đâu rồi, đang thế nào rồi?”

Lúc này Trần Khinh Khinh mới nhớ tới chú chó lông vàng cùng đi du lịch với bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu.

Lúc nàng đang chìm vào suy nghĩ, “xác chết” ở bên cạnh đột nhiên co giật, mẹ Trần sợ tới mức nhảy dựng lên, dán vào người cha Trần.

“Má ơi! Xác chết vùng dậy! Đây là nơi quái quỷ gì chứ?”

Người ở bên cạnh bị quấy rầy, giọng đầu gay gắt hung ác nói: “Người đói chết quá nhiều rồi! Đừng ăn nói như vậy, chỗ tị nạn nhỏ bé của bọn ta không chứa nổi một vị phật lớn như ngươi, muốn đi thì đi nhanh đi!”

Mẹ Trần nghẹn ngào, nhưng cũng không dám làm loạn nữa.

Trần Khinh Khinh cúi người nhìn thử một chút, đưa ngón tay về phía trước, hai mắt sáng lên, được cứu rồi.

Nàng sờ soạng khắp nơi trong người, không chút nghĩ ngợ lấy ra chocolate còn sót lại trong túi, nhét vào miệng người đang nằm trên mặt đất, đồng thời khẽ xoa cổ họng của hắn ta.

Nhất định phải tỉnh lại.

Kéo hai tay hắn ta ra trước ngực, Trần Khinh Khinh lo lắng đến mức mặt đổ đầy mồ hôi, ánh mắt tràn ngập mong đợi cùng căng thẳng.

Đứa trẻ có khuôn mặt dính đầy bùn đất nằm trong lòng người lớn, chỉ còn đôi mắt phân rõ hai màu đen trắng, tò mò nhìn thứ trong tay Trần Khinh Khinh: “Mẹ, trong tay người đó là thức ăn sao?”

Nữ tử nhìn lướt qua, chưa bao giờ nhìn thấy thứ đen kịt kỳ lạ đó, chỉ sợ là đồ vật bẩn thỉu nào đó trộn lẫn với bùn đất.

“Không phải đâu, sợ là độc chết người đó, con nhìn xem, đại thúc nằm dưới đất có lẽ bị thứ trong tay nàng ta độc chết đó!”

Sau một lúc hồi sức tim gấp gáp căng thẳng, Trần Khinh Khinh cử động cổ tay đau nhức của mình, nam nhân trên mặt đất vẫn chậm chạp không có cử động.

Nàng cắn chặt môi dưới, cha Trần và nàng nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

“Khụ…”

Đúng lúc này, nam nhân kia khẽ ho một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, khẽ liếʍ môi dưới: “Ngọt quá…”

Hai mắt Trần Khinh Khinh sáng lên, nhét chocolate còn lại vào trong miệng hắn ta: “Nhanh nuốt xuống đi, nó có thể khiến ngươi thấy no.”

Âm thanh giấy gói phát ra tiếng răng rắc, ở trong căn nhà tranh nhỏ này trở nên vô cùng rõ ràng.

“Là đồ ăn! Nữ nhân kia có đồ ăn!”

“Mẹ, con cũng muốn ăn!”

Cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, Trần Khinh Khinh quay đầu lại, đám dân tị nạn giống như một bầy sói đói, đôi mắt lóe lên sự tham lam nham hiểm đang lao về phía Trần Khinh Khinh.

“A!”

Một nữ nhân trực tiếp lao đến cắn vào cổ tay Trần Khinh Khinh, giật lấy chiếc túi đựng đồ trong tay nàng, mừng rõ như phát điên mở ra, nhưng bên trong trống rỗng.

Cha Trần mẹ Trần bước đến ngăn cản đám người đang muốn đến gần, dùng sức hét lên: “Đừng tới đây! Bọn ta không có thức ăn.”

“Nhanh giao ra đây! Không có thức ăn thì các người nhanh cút ra ngoài!”

Trong khoảng thời gian ngắn, một nhà ba người bọn họ đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Ầm!

Ba người bị đuổi khỏi căn nhà tranh, gió cuốn theo cát lọt vào mắt Trần Khinh Khinh.

Khung cảnh bên ngoài căn nhà còn hoang vắng hơn, hoang vắng đến nỗi chỉ có ánh trăng trong đêm.

“Ầm…”

Trần Khinh Khinh áy náy nhìn mẹ Trần, gục đầu xuống: “Mẹ, con xin lỗi, con…”

Mẹ Trần dịu dàng xoa đầu nàng, cong khóe môi nói: “Con làm rất đúng, mẹ vẫn luôn dạy con mạng người là quý nhất, đói chút cũng không sao.”

“Đi xung quanh thử xem, nói không chừng có hoa quả dại gì đó.”

Cha Trần đỡ mẹ Trần đã bủn rủn tay chân vì đói, nhóm người bọn họ đi vào rừng.

Nương theo ánh trăng mờ nhạt, cha Trần có thân hình vạm vỡ đẩy đám cỏ phía trước mặt sang một bên từng chút một, Trần Khinh Khinh khẽ khựng lại, trong mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

“Cha, con tìm được một cây ổi.”

Nàng ngồi xổm xuống, vuốt ve hoa văn trên lá cây, vuốt ve thân cây.

Cha Trần nhếch miệng cười, ra vẻ thoải mái nói: “Quả nhiên đưa con vào học viện khoa học nông nghiệp là đúng đắn, thấy không, còn có thể sinh tồn ở nơi hoang dã.”

Mẹ Trần tức giận trừng mắt với ông một cái, đánh nhẹ vào vai ông: “Lúc này chỉ có ông mới có thể cười được, nhanh hái hoa quả xuống đi.”

Cũng may nơi này hẻo lánh, trên cây vẫn còn rất nhiều trái.

Nửa túi ổi tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ba người đã sớm đói bụng cầm lên cắn một miếng, coi như đây là cao lương mỹ vị trên đời.

“Hú…”

Đột nhiên một tiếng tru dài ngân vang khiến Trần Khinh Khinh và cha Trần sững người, mẹ Trần vẫn chưa phát hiện ra, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị cha Trần bịt miệng, lòng bàn tay của ông phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Có sói, đi bên phải.”

Cha Trần dẫn theo cả nhà, rón rén đi sang một bên, không dám để lộ ra hơi thở.

Mẹ Trần đã sợ đến mức hai chân giống như nhũn ra, chỉ có thể ôm chặt lấy cánh tay của ông, không ngờ đυ.ng trúng tấm lưng dày rộng của cha Trần.

“Sao không đi nữa?”

Cha Trần cười khổ một tiếng nhìn những bóng đen đang vây quanh họ, đám sói hoang hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh đã hoàn toàn bao vây ba người.

Không cách nào chạy trốn.

“Lúc này tôi thật sự không vui vẻ nổi nữa.”