Chương 11: Gió bên sông
Sau khi Cẩn Niên rời khỏi, Hân Nhan ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.
Chuyến đi Hong Kong một năm về trước.
Đó là chuyến đi săn tin một hội nghị bên ấy, không ngờ lại gặp phải Cẩn Niên tại khách sạn mà cô ở.
Vì chuyện Hân Nhan thay thế Hân Duyệt gặp mặt gia đình Cẩn Niên lần trước, Hân Duyệt đã mấy tháng không nói chuyện với Hân Nhan. Vì thế, lúc còn ở thành phố B, Hân Nhan đã cố tình giữ khoảng cách với anh ta, để tránh hiểu lầm sâu thêm. Nhưng mà lần đó là gặp nhau ở nước ngoài, nên cô không thể tiếp tục giả bộ làm ngơ, thế nên cô đành chào hỏi, “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Gương mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên, cười tươi rói, “Phải, trùng hợp thật!”
Sau đó, họ cùng ăn cơm tối, anh ta đến Hong Kong để đấu thầu một dự án, thời gian biểu kín mít, nhưng vẫn nói là muốn dành một buổi chiều để cùng cô dạo quanh Hong Kong, cách cư xử vẫn khách sáo và lễ độ. Cô khéo léo từ chối, anh ta lại cười nói là muốn mua quà cho Hân Duyệt, cô là chị chắc biết em gái thích gì, vì thế nên cô mới bất đắc dĩ đồng ý.
Hai người đến Tiêm Sa Chuỷ, đến tiệm quần áo, thấy cái nào vừa ý là anh ta lại nhờ cô mặc vào thử, nhân viên hiểu lầm quan hệ của hai người, khen, “Hợp với cô lắm, chồng cô đúng là tinh mắt thật.”
Hân Nhan đỏ cả mặt, đang định giải thích, nhưng anh ta lại vui vẻ gật đầu, cười với nhân viên trong tiệm, “Cảm phiền gói lại cho tôi.”
Vào cửa tiệm cuối cùng, anh ta lựa một chiếc váy dạ hội màu tím, thấy cô từ phòng thử đồ đi ra, anh ta gật đầu liên tục, cười và nói, “Em mặc chiếc váy này rất đẹp.”
Tính tiền xong, anh ta đưa chiếc váy cho cô, “Hân Nhan, tặng cho em.”
Cô hơi giật mình, “Tặng em sao? Không cần đâu…..”
Anh ta vẫn cười dịu dàng, “Tối mai có một buổi tiệc, anh chưa tìm được người đi cùng, em có thể đi với anh không?”
Cô nghĩ đến Hân Duyệt, hơi do dự.
Anh ta cứ như hiểu được vậy, trấn an cô, “Anh biết Hân Duyệt hiểu lầm em và anh, em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Nụ cười của anh ta rất ấm áp, cô không thể nào không tin tưởng người như vậy.
Cô mặc chiếc váy đó đi dự tiệc với anh ta, người quen của anh ta đều chào hỏi cô rất nhiệt tình, gọi cô là cô Lục, lúc đầu cô không hiểu, sau đó cô mới hiểu ra, chắc họ tưởng cô là Hân Duyệt.
Cô hơi lo lắng, còn Cẩn Niên thì ôm eo cô rất tự nhiên, thì thầm, “Em đừng bận tâm, cứ mặc cho họ hiểu lầm. Dù sao em cũng giống hệt như Hân Duyệt, giải thích lại càng rối rắm thêm.”
Lúc đó cô thật sự không biết rằng, cô đang bị đẩy lùi từng bước một, bị ép dồn vào góc tường, không còn đường để lui.
Lại một lần giả thân phận em gái, cô xã giao cùng với anh ta. Cô uống một ít rượu vang, hơi choáng, sau khi buổi tiệc kết thúc thì cô chợp mắt một lúc ở trên xe. Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Cẩn Niên, anh ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm mà cô chưa thấy qua bao giờ.
Trong lòng cô hoảng hốt một phen, muốn bật dậy, không ngờ anh ta lại hôn cô.
Từ trước đến giờ, cô cứ cho rằng anh ta là người nho nhã dịu dàng, nhưng cái hôn đó cứ như phong ba bão táp, hôn lấy môi cô, nóng bỏng như lửa.
Bị hơi thở của anh ta lấn át, cô hốt hoảng cả lên, đẩy anh ta ra, trái lại càng khiến anh ta hôn cô nồng nhiệt hơn.
Cuối cùng cô cũng đẩy anh ta ra, hung hăng tát mạnh vào mặt Cẩn Niên.
Âm thanh nghe rất thanh thuý.
Anh ta thẫn thờ một hồi, sau đó cười nhạt, vẫn là Kha Cẩn Niên lễ độ nho nhã ấy, anh ta nói, “Xin lỗi, anh uống hơi nhiều, nhìn lầm em thành Hân Duyệt.”
Tựa như khi đắm chìm trong một trò chơi vậy, tất cả mọi người lạc lối trong thế giới đó, cho đến khi đánh mất bản thân mình.
Cô tin lời anh ta. Dù sao trước giờ cũng thường bị nhiều người hiểu lầm cô là Hân Duyệt.
Cô dần dần nguôi giận, điềm đạm nói, “Bỏ đi, xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Ngày hôm sau, anh ta rời khỏi Hong Kong trở về thành phố B.
Ba hôm sau, cô cũng phỏng vấn xong chuẩn bị trở về thành phố B. Không ngờ trước khi lên máy bay lại nhận được điện thoại của Hân Duyệt.
“Chị, chị bay về lúc mấy giờ vậy?” Bất ngờ hơn nữa, giọng điệu của em cô nghe rất thoải mái.
Hân Duyệt đã rất lâu không nói chuyện với cô như vậy, cô vui lắm, ngớ người một hồi mới nói tiếp, “Khoảng 4 giờ chiều.”
“Vậy em lái xe đến sân bay đón chị.”
“Được.”
Hân Nhan gác máy, trong lòng sung sướиɠ.
Cô tưởng rằng Cẩn Niên đã giải thích rõ ràng với em gái, tình cảm hai người sẽ lại khắng khít như trước.
Máy bay đáp xuống, cô ngồi trong xe của Hân Duyệt, xe đang chạy trên đường cao tốc.
Hân Duyệt hỏi cô, “Hong Kong chơi có vui không?”
Cô cười, nói, “Đồ trang điểm của Hong kong rẻ thật đấy, chị có mua về cho em một ít.”
Hân Duyệt lại cười, cười một cách kì lạ, “Em hỏi chị và Cẩn Niên sao rồi?”
Cô sửng sốt, mặt trắng bệt.
Hân Duyệt tiếp tục cười bí hiểm, “Có người nói nhìn thấy em ở Hong Kong, em còn cảm thấy kì lạ, em nói em đâu có đi Hong Kong. Thế mà anh ta lại nói, không thể nào, Cẩn Niên còn ôm một người giống hệt như em, chẳng lẽ người anh gặp là ma sao. Thế là em đã hiểu, người đó chính là chị đúng không, chị của em?”
Hân Nhan vội giải thích, “Không phải như em nghĩ đâu, Hân Duyệt, là hiểu lầm…”
Thế nhưng Hân Duyệt lại cười lạnh, “Hiểu lầm sao? Đúng thế, một sự hiểu lầm nghiêm trọng, chắc Cẩn Niên đã nói với chị rồi nhỉ!”
Cô không hiểu, “Nói cái gì?”
Nụ cười trên môi Hân Duyệt càng lạnh lùng hơn, “Anh ta không nói gì cả sao? Tôi còn tưởng rằng lần này từ Hong kong trở về anh ta kiên quyết chia tay với tôi, là vì đã nói rõ mọi chuyện với chị rồi chứ. Đã vậy, thì để tôi nói chị biết. Người mà Cẩn Niên yêu từ cái nhìn đầu tiên là chị chứ không phải là tôi, nhưng anh ta tưởng tôi là chị, anh ta đã yêu nhầm người. Sau đó, anh ta phát hiện ra nhưng lại không chia tay, mà lại mượn danh nghĩa của tôi để tiếp cận chị, lần trước anh ta dẫn chị đi thành phố S và lần này gặp ở Hong Kong đều không phải là ngẫu nhiên mà là do anh ta sắp đặt trước. Sao, nghe xong chị vui lắm phải không?”
Nghe xong, cô kinh hoàng chết điếng người.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao khi phát hiện cô thay thế em gái đi thành phố S, em gái cô lại nổi giận như vậy.
Lần đầu tiên cô nhận rõ Kha Cẩn Niên lại là con người đáng sợ.
Hân Nhan cứ tưởng rằng, Cẩn Niên tiếp cận cô là vì cô là chị gái của Hân Duyệt, không ngờ anh ta lại có ý đồ khác.
Bụng dạ con người đó phải thâm sâu đến dường nào đây. Có thể che giấu cảm xúc tinh vi đến độ không để lộ một dấu vết nào.
Cô không biết nên nói gì, “Chị…..không biết….”
Hân Duyệt bỗng chốc hoàn toàn suy sụp, quát vào mặt cô, “Chị nghĩ một câu không biết là xong chuyện sao? Tại sao tôi phải giống hệt chị, anh ta yêu nhầm là lỗi tại tôi hay sao? Tại sao anh ta lại chọn lúc tôi không thể nào thiếu anh ta, thì anh ta lại nói với tôi rằng anh ta chỉ yêu có mình chị ? Tôi hận chị, Lục Hân Nhan, chị là người chị thân nhất của tôi, nhưng cũng chính chị khiến tôi trở thành người không ra người như thế này!”
Nói câu này xong, chiếc xe mất tay lái được nữa, lệch hướng, bị xe phía sau đâm phải rồi lại đυ.ng vào hàng rào bảo vệ bên đường.
Tai nạn xảy ra chỉ trong tích tắc.
Nhưng ác mộng sau đó thì lại ồ ạt, triềm miên dai dẳng không dứt.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, kéo Hân Nhan trở về từ hồi ức.
Đôi má cảm giác mát lạnh, cô giơ tay sờ mặt, không thấy nước mắt đâu cả, chỉ còn vệt nước vương lại mà thôi.
Cô đứng dậy mở cửa, thấy An Thành đứng đó, nét mặt không vui, “Sao giờ em mới mở cửa?”
Cô nhoẻn miệng cười, “Sao anh lại đến đây?”
Anh quan sát cô một hồi, vào nhà rồi nói, “Anh không yên tâm để em ở nhà một mình, nên qua đây xem sao.” Nhìn thấy đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, anh hỏi, “Em ăn cơm tất niên rồi sao?”
“Ừ, một mình em, ăn đạm bạc thôi.”
Nói xong Hân Nhan đã hối hận. Trên bàn để hai cái chén và 2 đôi đũa, khác nào dối mình dối người chứ.
May là An Thành không có chú ý đến, nắm lấy tay cô, “Mặc áo khoác vào đi, theo anh ra ngoài.”
Cô ngờ vực, “Đi đâu?”
Anh không nói, tự đi lấy áo khoác và khăn choàng treo trên giá móc, để vào tay cô.
Cô tỏ vẻ hiểu rồi, “Anh định lừa em qua nhà anh chứ gì, anh đừng hòng…”
Chưa dứt lời, đã bị anh lôi ra ngoài.
Tuy trong mắt Hân Nhan, An Thành là một người bị bệnh thần kinh, ấy vậy mà đến cả đêm giao thừa mà còn phát bệnh nữa, đúng thật chỉ có mình anh thôi.
Đứng bên bờ sông, cô ôm chặt lấy hai cánh tay và không ngừng hít nước mũi. Gió bên sông rất lớn, thổi tóc cô bay tán loạn.
Cô quay qua hỏi cái người trí thức đang chống tay hút thuốc trên lan can, “Mới đầu năm đầu tháng mà anh dẫn em đến đây làm gì thế?”
Người bên sông không nhiều, bờ sông bên kia sáng trưng, như một hòn ngọc lấp lánh vậy.
An Thành quay qua nhìn cô, dựa lưng trên lan can nói, “Xem pháo bông.”
“Chúng ta đi về được không?” Cô rút mặt vào chiếc khăn ấm, giọng trầm trầm, “Đến nhà anh cũng được, chỉ cần không phải chịu lạnh ở đây!”
Mắt anh híp lại, nửa cười nửa như không, “Em có nhớ ngày đó 3 tháng trước, anh đã nói câu gì với em ở bờ sông này không?”
Ba tháng trước? Cô cố nhớ lại, hình như là có chuyện như thế thật.
Lúc ấy cứ mấy hôm là anh lại đến quấy rầy cô, khi thì hẹn cô đi ăn, khi thì hẹn cô đi đâu đó chơi, cô tìm đủ mọi cách trốn tránh anh. Hậu quả của việc trốn tránh một cách tiêu cực là khiến cho An đại công tử nổi trận lôi đình. Cuối cùng vào một hôm tan ca, cô bị anh chặn lại, sau đó anh bắt cóc cô giữa ban ngày ban mặt. Anh cố lôi cô lên xe, còn mắng vào mặt cô, “Anh chưa thấy cô gái nào khó chịu như em cả!”
Thật ra vào thời điểm đó, bên cạnh anh lúc nào cũng có nhiều cô vây quanh, không cô này thì cô khác. Có khi Thiếu Phi gọi cô đi ăn, thường đυ.ng mặt anh, dẫn theo một cô gái đẹp nào đó ngồi đối diện. Nên cô tưởng rằng anh cũng xem cô cũng như những cô gái đó thôi, nhưng nghĩ cũng lạ, về mặt nhan sắc, cô cũng không sánh bằng những người đó mà sao anh cứ bám riết lấy cô không thôi. Sau đó cô đã thông suốt, có lẽ do cô không “hợp tác” cho lắm nên mới đả kích lòng tự ái của vị đại thiếu gia này, và hình như anh một khi chưa đạt được mục đích, thì quyết không dừng tay.
Hân Nhan thấy anh khởi động xe, liền hỏi, “Anh dẫn tôi đi đâu?”
An Thành trả lời, “Đi ăn cơm.”
Cô chậm rãi nói, “Xin lỗi, tôi không có thời gian hầu anh, cô Lâm gì đó hôm trước đâu rồi? Anh hẹn cô ta đi. Làm ơn cho tôi xuống ở đầu đường phía trước. Cám ơn.”
Anh ngừng xe thật, thắng gấp, nghe “két”một tiếng.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn quái vật vậy, “Em ghen hay là không hiểu thật vậy? Nếu là ghen, anh còn tạm chấp nhận được, nếu em không hiểu thì quả thật con người em ngốc đến mức không có thuốc chữa.”
Cô cảm thấy anh rất vô lý, “Cái gì mà không hiểu, gì chứ?”
Anh sờ trán, nói, “Em có đem theo chứng minh nhân dân không?”
Cô vẫn ngơ ngác, “Anh cần chứng minh của tôi để làm gì?” sau đó lại tức giận quát lên, “An Thành, tôi không bao giờ ngủ với anh đâu!”
Anh sửng sờ, sau đó bị cô làm cho tức cười, chịu không nổi cười to lên, “Đầu óc em sao mà chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi vậy! Thưa cô Lục, anh bảo em lấy chứng minh ra là để em nhìn rõ ngày sinh nhật em, chẳng phải là hôm nay sao? Còn chuyện mướn phòng, chúng ta sẽ thảo luận sau.”
Bấy giờ cô mới nhớ, hôm nay là sinh nhật cô. Không phải cô không hiểu, mà là từ nhỏ tới lớn, cô không có ấn tượng gì mấy đối với sinh nhật của mình. Ba cô chưa từng tổ chức tiệc cho cô, ông cũng không hề nhớ. Sau này chuyển đến thành phố B, cô mới làm sinh nhật chung với Hân Duyệt, nhưng chỉ giống như làm cùng với em gái thôi, Hân Duyệt mới là nhân vật chính. Chính vì vậy mà cô không có ấn tượng đặc biệt đối với sinh nhật của mình, chỉ khi em gái cô tính toán sinh nhật sẽ tổ chức như thế nào, thì lúc ấy cô mới ngỡ ra sinh nhật mình cũng gần đến thôi.
Bây giờ Hân Duyệt mất rồi, cô càng không nghĩ đến sinh nhật.
Vì vậy, cô trả lời lạnh nhạt, “Tôi không cần anh mừng sinh nhật với tôi.” Dứt lời, cảm thấy nói vậy hơi quá đáng với người thực lòng quan tâm cô, nên cô nói thêm một câu, “Tôi không thích sinh nhật.”
Sau đó cô mở cửa xuống xe, thì đã thấy xe đang đậu ngoài bờ sông.
Nghĩ đến Hân Duyệt, tâm trạng cô sa sút, cô bước đến bờ sông cho thoáng.
Ở bờ sông có rất nhiều người, đứng bên sông cười nói chụp hình, trông rất vui vẻ. Còn cô thì đứng ở trong góc, rất nhiều người hỏi cô, “Cô có cần chụp hình không?”, cô lắc đầu, không muốn nói một câu nào.
Không biết đứng bao lâu, đột nhiên có người nắm tay cô.
Cô quay đầu, đó là An Thành đang thở gấp gáp.
Không biết tại gió bên bờ sông mạnh quá hay tại anh mệt, An Thành không còn bộ dạng chỉnh tề nữa, tóc anh hơi rối.
Trông thấy cô, vẻ mặt anh chẳng biết là vui hay giận dữ, một tay kéo cô vào lòng, “Tìm được em rồi.”
Hai người đã biết nhau 2 tháng, lần đầu tiên hai cả hai người đứng sát gần nhau thế.
Cô không có kháng cự, mặc cho anh ôm lấy cô.
Một hồi rất lâu, lâu đến nỗi cô ngỡ rằng thời gian bắt đầu trôi ngược lại, anh mới buông cô ra.
Anh nói, “Hân Nhan, em cứ như con rùa chui rút vào mai vậy, coi chừng một ngày nào đó em sẽ đánh mất bản thân!”
Câu nói mà AnThành nhắc tới chắc là câu này.
Thế là Hân Nhan cười cười, giả ngây, “Anh nói rất nhiều, sao em nhớ là câu nào?”
“Vậy sao?” An Thành cười cười, nhưng nụ cười không có cảm xúc.
Cô cảm thấy anh đêm nay là lạ, bèn đến bên anh, kéo tay áo anh, “Ở đây lạnh quá, hay là mình về đi.”
“Là rất lạnh.” anh cười và dập tắt điếu thuốc nhìn cô chằm chằm, “Lúc nãy ở dưới nhà em, anh bắt gặp Kha Cẩn Niên.”
Tay cô giơ lên khoảng không bỗng khựng lại.
Anh thở dài, đặt tay cô vào lòng, sưởi ấm cho cô, “Thật ra anh hi vọng, giá mà em có thể thẳng thắn với anh về một số chuyện, anh sẽ không suy nghĩ lung tung, nhưng em lại nói dối anh là ăn cơm tất niên một mình.”
“Em…” Cô muốn giải thích nhưng không tài nào thốt ra một lời.
An Thành tiếp tục nói với giọng điệu bình thản, “Anh không có nói với em, mấy hôm trước Kha Cẩn Niên tìm đến anh. Anh ta nói với anh rằng em ở bên anh chỉ vì trả thù anh ta. Còn nói là trong tim em chỉ có anh ta. Chỉ vì chuyện em gái nên em mới trốn tránh anh ta.”
“Không phải…” Cô vội giải thích.
“Anh không quan tâm” Anh hình như không muốn nghe, cắt ngang lời cô, rồi tiếp tục nói, “Anh nói với anh ta là anh không quan tâm, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh có thể mặc kệ trong lòng em có ai. Nhưng mà em biết không, hôm nay anh mới nhận ra rằng anh rất coi trọng chuyện này. Có lẽ bản chất con người vốn là ích kỉ như vậy, muốn có người còn muốn có cả trái tim nữa.”
Nói đến đây, anh thả tay cô ra, gương mặt nhìn cô không có cảm xúc, nói từng chữ một, “Hân Nhan, nếu trái tim em không thuộc về anh, thôi thì đừng ở bên anh nữa, chúng ta chia tay đi.”
Cô nhìn anh trừng trừng, đôi mắt ươn ướt long lanh như muốn khóc.
Nhưng anh lại không thèm nhìn lấy, quay lưng bỏ đi.
Mặc cho một mình cô đứng bên bờ sông, một mình trong gió lạnh.