“Chính ngươi đi quá nhanh làm hại ta đuổi theo không kịp đi lạc người còn nói lý?” Cố Vân Đông liếc xéo nàng một cái.
Nha hoàn này tựa hồ cảm giác mình phi thường ưu việt, nhìn thấy nàng ăn mặc bình thường không có món gì quý giá trên người, liền thập phần ghét bỏ cùng nàng kéo ra khoảng cách, ít nhất chắc cũng khoảng mười mấy mét.
“Ngươi.” Nha hoàn tức giận chỉ vào nàng, “Quả nhiên là từ địa phương nghèo ra tới, không hiểu quy củ.”
Cố Vân Đông quay đầu liền đi, nha hoàn kia càng là tức đến khó thở, vội vàng chạy lên, “Ngươi đi hướng nào vậy?”
“Cảnh Lan Uyển.” Nàng ra đây chỉ là muốn biết về địa hình của Bành phủ thuận tiện làm vài điểm động tác nhỏ, hiện giờ không cần nữa.
Lần này nàng bước chân nhanh như bay, ngược lại đem nha hoàn đang tức muốn hộc máu kia cách ra ngày càng xa.
Khi Cố Vân Đông tới bên ngoài Cảnh Lan Uyển, Thường Phú đang mang vẻ mặt sốt ruột chờ nàng trở lại, “Ngươi nhanh nhanh đi, Bành thiếu gia gọi chúng ta đi vào đấy, mau, mau cùng ta đi.”
Hắn vội vã muốn Cố Vân Đông chạy nhanh đi lấy bản vẽ về, đem giải dược cho hắn.
“Vị Liễu thiếu gia kia đi rồi?”
Thường Phú lắc đầu, “Thật ra là chưa đi.”
Cố Vân Đông liền gật gật đầu, theo sau gã sai vặt hướng bên trong đi.
Cảnh Lan Uyển có chút lớn, vị đại phòng công tử này xem ra ở Bành gia còn có chút địa vị.
Thời điểm Cố Vân Đông vào cửa, Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy đang xoi mói một bức họa, tựa hồ cũng không có chuyện gì quan trọng.
Mấy đại gia công tử này có phải đều nhàn nhã như vậy hay không? Đặc biệt bức họa này còn là bức họa vẽ mỹ nữ, tuy rằng họa cũng thực trừu tượng.
Gã sai vặt đi đến bên người Bành Trọng Phi nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, Thường Phú tới.”
Bành Trọng Phi lúc này mới ngẩng đầu, tựa hồ có chút bất mãn, đối với Thường Phú phất phất tay nói, “Chuyện gì? Bày ra vẻ mặt lo lắng như thế là sao, không biết ta đang có sự tình cùng Liễu thiếu gia nói sao?”
Thường Phú trong lòng cũng khổ không thể tả, hắn cũng không muốn vậy a, nhưng mà nha đầu họ Cố này quá độc ác.
Hắn chỉ có thể mặt đầy tươi cười, nịnh nọt nói, “Bành thiếu gia, là ta không tốt, ta trước bồi tội cùng người, ta…”
“Được rồi nói nhanh đi, nói xong liền lăn.” Bành Trọng Phi không kiên nhẫn phất phất tay, chỉ là ánh mắt nhìn Thường Phú kia, lại mang theo vẻ cảnh cảo - làm trò trước mặt Liễu Duy, tốt nhất không cần nói lung tung.
Mới vừa rồi cũng là Liễu Duy nói hắn để Thường Phú tiến vào, nếu không hắn cũng không muốn phản ứng với hắn.
Thường Phú thưa dạ đáp lời, vội vàng lui một bước, nói, “Bành thiếu gia, đây là Cố cô nương, chính là nàng tìm người.”
“Ngươi…” Bành Trọng Phi trừng mắt hắn, tiểu tử này lại dám tự tiện làm chủ mang người ngoài tiến vào gặp hắn.
Cố Vân Đông lập tức tiến lên một bước, hơi hơi chắp tay, buông đầu xuống nói, “Bành thiếu gia, chuyện quá khẩn cấp, ta mới nói Thường Phú mang ta lại đây.”
“Ngươi từ đâu đến? Nhanh chóng lăn đi, còn dám đánh chủ ý lên người bổn thiếu gia, một cái nữ nhân không ngực không mông bổn thiếu gia còn chướng mắt.”
Bành Trọng Phi thường gặp được loại sự tình này, hỏi cũng không cần hỏi, liền muốn tống cổ nàng đi.
Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy một chút, có thể hay không không cần dát vàng lên mặt mình, tự mình cảm thấy mình tốt đẹp được không, ai coi trọng ngươi chứ?
“Ta tới là để cứu mệnh Bành thiếu gia.” Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn.
Bành Trọng Phi sửng sốt một chút, lúc này mới cẩn thận nhìn nàng.
Nữ nhân này tuy rằng trước sau đều bình thường, ăn mặc cũng thực quê mùa, nhưng mặt vẫn là đẹp, chính là tuổi còn quá nhỏ.
Ân, Bành Trọng Phi tỏ vẻ, vẫn là thích cô nương có ngực có mông.
Bất quá nể tình nàng lớn lên còn tính là xinh đẹp, liền nghe nàng nói mấy câu đi.
“Tới cứu mạng của ta?” Bành Trọng Phi cười nhạo một tiếng, “Chỉ bằng ngươi? Ta như thế nào lại không biết ta sắp mất mạng?”