“Nói cái gì?” Cố Vân Đông nghe xong, mày cũng hung hăng nhướn lên.
Phùng Đại Năng cảm thấy đặc biệt có lỗi với nàng, đối mặt với nàng đầu cũng không dám ngẩng lên, “Bành gia nói, bản vẽ này là của nhà bọn họ, là, là chúng ta trộm. Cho nên bản vẽ phòng ở này người khác không được xây, nếu là dám xây, bọn họ sẽ cho người phá nhà.”
Cố Vân Đông ‘Ha’ một tiếng, này thật đúng là đủ bá đạo a, nàng chính mình vẽ bản vẽ nhà ở cho mình, chẳng những bị người khác chiếm làm của riêng, còn không được phép xây.
Tai to mặt lớn như vậy, sao hắn không đi lên trời làm Ngọc Hoàng luôn đi?
Phùng Đại Năng phi thường áy náy, nhưng là trứng chọi đá a.
Bành gia làm chuyện này thật đúng không phải là lần đầu tiên. Loại gia đình có tiền có thế như thế này, đem thành quả lao động của người khác chiếm làm của riêng cũng không có gì hiếm lạ.
Tiểu dân chúng không có quyền không có chỗ dựa, bọn họ căn bản sẽ không xem ra gì.
Đừng nói chỉ là mấy bản vẽ nho nhỏ như thế này, cho dù có là bí phương tổ truyền đi chăng nữa, bị người ta mưu hại cướp làm của riêng cũng không hiếm thấy.
Cho dù đi báo quan thì lại có thể thế nào? Không nói đến vấn đề có dám hay không, liền tính thật đi tố cáo, quan phủ có về phe ngươi không cũng không nhất định, quay đầu lại còn sẽ bị trả thù.
“Vân Đông, là Phùng thúc thực xin lỗi ngươi.” Phùng Đại Năng hối hận cực kỳ lúc trước không làm khóa hộp gỗ, như vậy thì sẽ không bị Thường Phú trộm mất, “Nhưng Bành gia không phải dễ chọc, nhà ngươi còn có nương ngươi cùng đệ muội tuổi còn nhỏ, chọc Bành gia sinh khí các nàng cũng sẽ không có ngày lành. Nếu không, chúng ta làm nhà ngói giống như nhà thôn trưởng được không? Phùng thúc nhất định tận tâm tận lực, sẽ không lấy ngươi một văn tiền. Lần này là Phùng thúc thiếu ngươi, về sau phàm là ngươi cần Phùng thúc hỗ trợ, ta nhất định sẽ không chối từ.”
Cố Vân Đông tuy rằng cảm thấy Phùng Đại Năng quá mức thô tâm đại ý, nhưng đầu sỏ gây tội là Thường Phú cùng Bành Trọng Phi.
Kỳ thật bản vẽ kia của nàng cũng không phải là hoàn toàn đáng giá, chỉ là thắng ở chỗ đặc biệt mới lạ. Có lẽ là kết cấu căn phòng có một chút bộ dáng hiện đại, nhưng nghiêm túc mà nói cũng không phải tự nàng nghĩ ra.
Bành gia nếu muốn xây nhà như vậy, vẫn được, nàng cũng sẽ không để bụng việc nhà ở có giống với nhà mình hay không.
Nhưng hắn dựa vào cái gì đã trộm bản vẽ của nàng còn không cho nàng xây, cho rằng chính mình là Thiên Vương lão tử sao.
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, “Ta còn cố tình thêm một vài chi tiết nữa, Phùng thúc, người để mọi người tiếp tục làm việc, cứ dựa theo bản vẽ mà làm.”
Phùng Đại Năng kinh ngạc, “Vân Đông ngươi…”
“Đồ vật của chính ta, ta sẽ tự mình lấy về!”
Đồ vật của nàng bị người khác trộm đi, nàng chẳng lẽ còn muốn nén giận? Không có đạo lý như vậy đâu.
Phùng Đại Năng lo lắng không thôi, “Vân Đông, Bành gia kia, khả năng đến huyện lệnh đại nhân cũng sẽ không đυ.ng được đến bọn họ đâu.”
Thời điểm hắn về nhà hôm qua, nghe được Lưu Quế Hoa nói về sự tình bốn tiểu tặc kia, cũng hoài nghi Vân Đông có khả năng nhận thức được huyện lệnh đại nhân.
Bời vậy ông cho rằng Cố Vân Đông dám kiên quyết như vậy, là do dựa vào danh của huyện lệnh đại nhân.
“Ta biết.” Cố Vân Đông nói, lại như cũ không thay đổi quyết định.
Làm huyện lệnh thì cũng chỉ có thể làm một nhiệm kỳ, còn không phải vỗ vỗ mông trực tiếp chạy lấy người, cùng với thân phận Bành gia ở đó không giống nhau, không ai nguyện ý đắc tội.
“Ta hiện tại liền đi huyện thành.” Cố Vân Đông quay lại nhà ở, khi trở ra trong tay liền nhiều thêm một tay nải, cũng không biết bên trong là cái gì.
Thấy Phùng Đại Năng còn đứng tại chỗ, nàng thúc giục hắn, “Người đi bảo mọi người tiếp tục thi công đi.”
Phùng Đại Năng mím môi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, “Việc này là do ta sơ ý, ta, ta bồi ngươi cùng đi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Đi thôi.”
Nói xong dẫn đầu đi về phía trước, Phùng Đại Năng vội vã đuổi kịp.
Nhưng mà bọn họ vừa mới đi không xa, phía sau đống củi, liền có một người lén lút bước ra.