Thiệu Thanh Viễn cũng vừa lúc xoay đầu, nhìn thấy nàng cũng chưa nói cái gì.
Trong tay hắn cầm một cái màn thầu bột thô, cắn một ngụm to, trên cánh môi khô khốc lập tức dính một chút vụn màn thầu, khô khô tựa hồ rất khó nuốt xuống.
Cố Vân Đông nhìn đến cảm giác yết hầu của mình cũng bị nghẹn lại, đặc biệt còn nhìn đến một mẩu màn thầu nhỏ hắn làm rớt trên mặt đất, nện ở trên đất thế nhưng tạo một cái hố nho nhỏ.
Cố Vân Đông: “…” Đó là có đến bao nhiêu khô khan a, ăn xong rồi có thể tiêu hóa sao?
Nàng không khỏi nuốt nuốt nước miếng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng của Đổng thị.
“Vân Đông, nhà thẩm không có thứ gì tốt, đây là chút đồ ăn của nhà thẩm, ngươi lấy về ăn đi.” Trong tay nàng còn cầm thêm một cái rổ đi ra, vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Thiệu Thanh Viễn ở cách vách.
“Là Thanh Viễn a, ngươi hôm nay không đi ra ngoài sao? Sao lại ăn màn thầu, hôm nay trời lạnh thế sao lại ăn màn thầu được? Buổi tối nhớ tới nhà thẩm ăn nha.”
Đổng thị cùng Thiệu Thanh Viễn tựa hồ như rất quen biết, nói chuyện tùy ý rất nhiều.
Thiệu Thanh Viễn lại ở trước mặt Cố Vân Đông cắn một ngụm màn thầu khô khốc, thanh âm lãnh đạm: “Không được, ta vội đi.” Hắn nói xong liền rời đi.
Cố Vân Đông muốn hỏi hắn một chút xem hắn có uống nước không, nhưng chưa kịp hỏi thì người cũng đã biến mất không thấy.
Đổng thị vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, tức khắc hiểu lầm, thật cẩn thận nói: “Vân Đông, ngươi đừng sợ a, Thanh Viễn không đáng sợ giống như những người trong thôn nói đâu. Nhà hắn ở cách vách, làm hàng xóm của nhà ta cũng đã nhiều năm, ta so với những người khác hiểu biết con người của Thanh Viễn hơn rất nhiều, hắn thực tốt.”
Cố Vân Đông sửng sốt, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được người khác đánh giá về Thiệu Thanh Viễn như thế.
Không nghĩ tới, nhà hắn ở cách vách, vậy về sau chẳng phải cũng là hàng xóm của nàng sao?
Ai u, người này thích giúp đỡ mọi người còn cùng nàng có giao tình, như vậy không phải là chuyện tốt sao?
Bởi vậy Cố Vân Đông gật gật đầu, “Thẩm, ta biết, ta không phải loại người nghe người khác nói gì thì liền tin cái đó.”
Nàng tiếp nhận giỏ rau trong tay Đổng thị, “Vậy đồ ăn này ta liền không khách khí.”
Đổng thị thở phào một hơi, “Cầm là được, ăn xong rồi lại đến lấy.”
Cố Vân Đông liền mang theo ba người Dương thị trở về, đi ngang qua đất nền nhà mình bên kia, nhìn đến những thanh niên trai tráng đó đều dừng lại một bên nghỉ ngơi một bên uống trà gừng.
Nhìn thấy các nàng, lập tức nhiệt tình chào hỏi, thập phần cảm tạ trà gừng của nàng, tỏ vẻ uống vào bụng liền ấp áp dễ chịu, sẽ dụng tâm làm việc, bảo nàng cứ yên tâm.
Cố Vân Đông gật gật đầu, cũng nhắc nhở bọn họ chú ý an toàn.
Chờ đến khi nàng đi xa, liền có người nhỏ giọng nghị luận, “Cố gia tiểu cô nường này làm người thật không tồi, làm việc cho nàng chẳng những tiền công nhiều, trong lòng ta cũng thoải mái. Ai, đáng tiếc chính là không hiểu lắm đạo lý đối nhân xử thế.”
“Đúng vậy, nhà này không có nam tử thành niên che chở, có bạc cũng nên giấu một chút. Ngươi nói xem nàng vừa đến một thôn xa lạ, cũng không quen biết ai, lại dám xa hoa tiêu nhiều bạc để xây nhà ngói gạch xanh khang trang như vậy, cũng quá gây chú ý đi.”
“Ta đoán, mấy tên du thủ du thực thực mau sẽ theo dõi nàng thôi.”
“Để ta đi tìm Phùng ca, để hắn cảnh tỉnh tiểu cô nương một tiếng.”
“Đúng đó, đi đi.”
Phùng Đại Năng xác thật có cùng Cố Vân Đông nói qua, để nàng chú ý điểm này nhiều một chút, đặc biệt là thời điểm buổi tối phải đóng cửa cho chắc, ở cạnh cửa để thêm bẫy rập gì gì đó, có động tĩnh gì thì liền lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, vào lúc ban đêm, liền có mấy kẻ cắp lẻn vào trong nhà Phương thị, lén lút cạy cửa đi vào.
Mà lúc này Cố Vân Đông đang nằm ở trên giường, lại đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm căn phòng tối tăm hơi cong cong khóe môi - rốt cuộc tới.