“Đây là lần đầu tiên ta ăn cơm chiên trứng.” Thiệu Thanh Viễn nhìn đến chén cơm lớn trước mặt hắn, mặt trên có màu vàng kim của trứng gà cùng màu trắng của gạo đan chéo nhau, từng viên từng viên rõ ràng, khói bốc lên lượn lờ mang theo một cỗ nồng đậm hương vị kí©h thí©ɧ khứu giác vị giác con người, làm cho người ta cảm giác rất thèm ăn.
Cố Vân Đông mới vừa cởi xuống tạp dề, nghe vậy giật mình, ngay sau đó nghĩ đến sự tình hắn bị người ta kêu là sói con.
Sự tình về Thiệu Thanh Viễn hai ngày này, nàng cũng nghe được không ít.
Thiệu Thanh Viễn là được gia gia hắn mang từ núi Cửu Hổ ra ngoài, nghe nói lúc ấy hắn vẫn là một đứa trẻ mời sinh ra không bao lâu, bên người hắn còn có một cái xác sói, cũng không biết chết như thế nào.
Gia gia hắn họ Lý, đại phòng Lý gia lúc ấy chỉ có hai khuê nữ, vẫn luôn chưa có nhi tử, Lý gia gia liền đem Thiệu Thanh Viễn làm con trên danh nghĩa của hai vợ chồng đại phòng.
Sau đại phòng lại sinh được nhi tử, đối xử với Thiệu Thanh Viễn cũng không phải là tốt, thời điểm Thiệu Thanh Viễn được mười bốn tuổi, đã bị hai vợ chồng đại phòng đuổi khỏi nhà. Lý gia gia không chịu, cuối cùng dứt khoát cùng Thiệu Thanh Viễn rời khỏi Lý gia.
Chỉ là không bao lâu, Lý gia gia liền sinh bệnh nặng qua đời. Từ đó về sau, Thiệu Thanh Viễn sửa lại họ, họ Thiệu, cái họ này vẫn là do lúc trước thấy được trong tả lót của hắn.
Mười mấy năm sinh hoạt của Thiệu Thanh Viễn lúc trước, kỳ thật cùng Cố Vân Đông ở kiếp trước không khác nhau nhiều lắm, về sau hắn cũng chỉ có một mình, phỏng chừng cũng không học qua việc chiên cơm linh tinh.
Chỉ là Cố Vân Đông không biết, Thiệu Thanh Viễn nơi nào sẽ không làm cơm chiên trứng, hắn căn bản chính là một sát thủ phòng bếp, làm một bữa cơm có thể đốt hết nửa cái phòng bếp này.
Từ sau khi Lý gia gia qua đời, chỉ cần thời tiết nóng một chút, đại bộ hận hắn đều ở trấn trên làm công ngắn hạn, thời điểm ở trên đường tùy tiện mua điểm tâm. Phàm ở khi ở thôn, hắn đều sẽ ở trên trấn mua lương khô màn thầu cho mấy ngày, ăn phi thường…khô khan.
Giờ phút này thấy hắn đang từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Cố Vân Đông tức khắc nói không nên lời.
Chờ đến khi hắn ăn xong rồi rời đi, Cố Vân Đông mới cầm bốn mươi lượng bạc nóng hầm hập trở về phòng.
Trơng phòng ba người đều đã ngủ, tảng đá trong lòng Cố Vân Đông rơi xuống, cũng thực mau chìm vào mộng đẹp.
Nhưng mà Thiệu Thanh Viễn đã đi lại quay lại, lúc này ở trên nóc nhà cách đó không xa, một bàn tay gối sau đầu, một bàn tay vuốt bụng, nằm ngửa nhìn lên không trung.
Ánh sáng trong con ngươi, so với ban ngày càng sâu hơn.
Một giấc ngủ này của Cố Vân Đông ngủ đến cảm thấy mỹ mãn, không có hai mẹ con Phương thị sáng sớm lách cách làm ầm làm ĩ, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Có bạc, nàng liền có chút gấp không chờ được đi đến đất xây nhà bên kia xem tốc độ thi công.
Lần này nàng mang theo cả ba người Dương thị cùng đi, đất nền nhà bên kia khí thế ngất trời, Phùng Đại Năng đã mang theo hơn hai mươi thanh niên trai tráng bận bịu làm việc.
Nhìn thấy nàng, Phùng Đại Năng lập tức đi tới, “Thế nào, mọi người tinh thần không tồi đi?”
Xác thật thực không tồi, những người này đại bộ phận đều là người trong thôn, còn có người ở các thôn cận kề, đều là do Phùng Đại Năng tìm đến.
Cố Vân Đông đưa ra giá cao, người tới tự nhiên cao hứng, người bình thường xây nhà, một ngày nhiều nhất là 30 văn, tuy rằng bao một buổi cơm trưa, nhưng đồ ăn cũng chỉ là cải trắng luộc cùng màn thầu bột thô, nào có giá trị được bằng mười văn tiền, còn không bằng về nhà ăn cơm của mình.
Có người cũng cùng Cố Vân Đông chào hỏi, thấy tiểu cô nương sạch sẽ thanh thanh sảng sảng, hảo cảm càng tăng gấp bội.
Cố Vân Đông cười nhất nhất gật đầu, thấy mọi người mồ hôi ướt đẫm, nghĩ nghĩ, xoay người đi đến một hộ nhà cách vách gõ cửa.
Xung quanh đất nền nhà các nàng rất hẻo lánh, chỉ có hai ba gia đình hàng xóm.