Lúc này đây động tác của Thiệu Thanh Viễn càng thêm lưu loát, hai người lại đi gần ba mươi phút, rốt cuộc mới đến động của lợn rừng.
Thiệu Thanh Viễn ngăn lại Cố Vân Đông đang muốn đi về phía trước, “Ngươi núp ở trên cây kia đi, trên tay ngươi có nỏ tiễn, thích hợp tấn công từ xa. Trong chốc lát ta sẽ dẫn dụ lợn rừng về phía này, hai con trước để ta đối phó, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm con thứ ba là được.”
“Ngươi sẽ đối phó hai con? Có phải nguy hiểm quá hay không?”
“Sẽ không, lòng ta hiểu rõ.” Thiệu Thanh Viễn nói, hơi hơi nhíu mày, lại có chút không yên tâm nói, “Chính mình cẩn thận một chút.”
Cố Vân Đông gật đầu, xoay người lưu loát trèo lên cây.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, thấy nàng dùng lá cây che khuất thân ảnh của mình, cái cây này cũng đủ to, nguy hiểm không lớn, lúc này mới quay đầu đi về hướng động lợn rừng.
Cố Vân Đông chỉ thấy thân ảnh của hắn thuần thục đến gần động, trên đường đi còn gập gập thân mình, cũng không biết làm bẫy rập gì trên mặt đất.
Thiệu Thanh Viễn dùng khói huân, đem lợn rừng trong động đuổi ra.
Lợn rừng vừa ra, hắn liền lưu loát nhảy lên cây.
Cố Vân Đông tập trung tình thần nhìn, một con chạy ra, hắc, còn rất lớn, nhìn ra đại khái khoảng 400 cân. (1 cân = 0,5kg)
Con thứ hai cũng chạy ra, so với con trước thì nhỏ hơn một chút, nhưng hẵn cũng phải được hơn 300 cân.
Cố Vân Đông vẫn luôn đợi con thứ ba, nhưng mà chờ a chờ lại vẫn chưa thấy nó chạy ra.
Mà bên kia, Thiệu Thanh Viễn chờ đến khi con lợn thứ nhất chạy đến chỗ mình đặt bẫy, liền đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, hai chân trước của lợn rừng bị bẫy dây thừng cột lại kéo cao khỏi mặt đất một chút, giống như là nửa cái thân mình đều dựng đứng lên, chỉ còn lại có hai chân sau chạm đất.
Nó bắt đầu điên cuồng giãy giụa vặn vẹo, nhưng dây thừng bị cột ở trên cây, Thiệu Thanh Viễn một khắc cũng không chậm trễ chạy đến đây, chủy thủ trong tay đâm mạnh vào cổ con lợn rừng.
“Ngao…” Lợn rừng bị đau kêu lên, máu trên người điên cuồng trào ra, nó tức giận trừng mắt hướng trên người Thiệu Thanh Viễn tấn công.
Thiệu Thanh Viễn lập tức nhanh nhẹn lui về sau, nhưng mà lúc này một con lợn rừng khác cũng hướng tới bên hắn chạy đến.
Thiệu Thanh Viễn thân thủ linh hoạt, cầm một cục đá to hung hăng ném vào đầu nó.
Lợn rừng kia bị choáng chớp chớp mắt, trong nháy mắt càng táo bạo cuồng nộ, ngao ngao kêu hướng hắn ủi đến.
Thiệu Thanh Viễn trốn phải trốn trái, con lợn rừng kia liên tiếp đυ.ng ngã hai cây.
Cố Vân Đông núp ở trên cây vẫn luôn không đợi được con thứ ba, quyết đoán đem nỏ tiễn điều chỉnh phương hướng, nhắm ngay đầu con lợn rừng đang ủi lung tung kia.
Nhưng mà tốc độ của nó quá mau, hơn nữa Thiệu Thanh Viễn thường thường sẽ tới gần lợn rừng đập nó một chút, làm nàng rất khó để nhắm chuẩn.
Cố Vân Đông nhíu mày, Thiệu Thanh Viễn bên kia bỗng nhiên quay đầu chạy, con lợn rừng kia cũng đuổi theo sát phía sau.
Cố Vân Đông: “…”
Đến khi một người một heo khuất khỏi tầm mắt, Cố Vân Đông mới rốt cuộc dời hướng nhìn về con lợn đang như cũ bị sợi dây thừng trói chặt hai chân trước kia.
Nó còn đang điên cuồng giãy giụa đong đưa, chỉ là lúc trước bị Thiệu Thanh Viễn đâm một đao, lúc này đã chảy không ít máu, dần dần không còn sức lực.
Cố Vân Đông nhắm nỏ tiễn ngay nó, “Hưu” một tiếng bắn trúng cổ nó.
Lợn rừng lại giãy giụa hai cái, sau đó ‘phịch’ một tiếng vô lực ngã xuống trên mặt đất.
Cố Vân Đông lúc này mới từ trên cây trượt xuống dưới, có chút không quá yên tâm nhắm ngay hướng Thiệu Thanh Viễn vừa rời đi đuổi theo.
Khi mới đuổi đến một nửa, đã thấy Thiệu Thanh Viễn chạy về tới, phía sau đã không còn thân ảnh của lợn rừng.
Trên người hắn còn dính máu, cũng không biết là máu của hắn hay của lợn rừng.
“Ngươi bị thương?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, “Không có, con lợn kia đã chết, ta trở về đem con còn lại cũng thu thập.”
“Không cần, ta bổ một mũi tên, đã chết rồi. Chỉ là… ta vẫn luôn không chờ được con thứ ba, thật sự có ba con sao?” Cố Vân Đông hồ nghi mở miệng.