Nhưng mà Trần Lương cũng không biết…
Cố Vân Đông cũng không phải là tín nhiệm hắn, nàng tin tưởng Nhϊếp Thông.
Lúc trước chính nàng đã yêu cầu nhân phẩm của thôn trưởng phải được đảm bảo, Trần Lương người này tuy rằng có chút tiểu tâm tư, nhưng đối với chuyện lớn là thực linh hoạt và cẩn thận, loại sự tình như xây nhà này khẳng định sẽ không hố nàng.
Con người, có tiểu tâm tư là bình thường.
Nàng chỉ cần mau chóng suy nghĩ vẽ ra bản vẽ nhà ở, liền có thể mau chóng khởi công, sớm ngày dọn vào ở.
Tời nhà của nhị phòng Trần gia, Cố Vân Đông liền đem đồ vật trên xe ngựa cầm xuống, Trần Vũ Lan cũng thực nhiệt tình giúp đỡ nàng dọn xuống.
Đồ vật không nhiều lắm, chỉ có hai cái sọt, căn bản cũng không nặng, Cố Vân Đông cùng Dương thị mỗi người một sọt khiêng vào nhà là được.
Sau khi kết toán tiền cho xa phu, để xe ngựa đi, cả nhà bốn người cùng Trần Vũ Lan xách đồ vào nhà.
Nhị phòng của Trần gia cách nhà thôn trưởng không xa, có một tiểu viện tử không lớn lắm, trong nhà chỉ có hai mẹ con, nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Phương thị thoạt nhìn là một phụ nhân thực nhu nhược, tươi cười nhàn nhạt, vừa thấy các nàng tiến vào liền lôi kéo Dương thị nói chuyện.
Dương thị lại không quen biết nàng, lập tức bị chấn kinh, trốn đến phía sau Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông đối với Phương thị cười nói, “Nương ta lá gan nhỏ, không có thói quen cùng người lạ tiếp xúc, Phương thẩm có việc thì có thể cùng ta nói.”
Phương thị cũng nhìn ra Dương thị không thích hợp, nghe vậy thì cười cười, gật đầu nói được.
Cố Vân Đông đem đồ vật đi đến phòng của mình, cũng cầm một bọc nhỏ bánh táo đưa cho Trần Vũ Lan, đa tạ nàng ta hôm nay hỗ trợ. Ngay sau đó nói chính mình có chút mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi.
Trần Vũ Lan tiếp nhận bánh táo, liền đi đến phòng nghỉ của Phương thị.
Vừa vào cửa, tươi cười liền thu lại, mặt kéo xuống dưới, “Mất công ta bận trước bận sau, cho chúng ta bánh táo còn không nhiều bằng nhà của đại bá, đây là khinh thường ai a, còn không phải khi dễ cô nhi quả phụ sao?”
Phương thị mở bịch bánh táo trên bàn ra ăn, “Được rồi, các nàng về sau còn phải ở tại nhà chúng ta một đoạn thời gian mà, sẽ có chỗ tốt cho chúng ta thôi. Ngươi không thấy nương của nàng à, chính là một ngốc tử, còn có nói gì mà lá gan nhỏ chứ. Quay đầu lại chúng ta dọa nạt Dương thị một chút kêu nàng đem thức ăn ngon hoặc thứ gì tốt cho chúng ta là không phải được rồi sao, ta thấy các nàng khẳng định có chút của cải. Đúng rồi, buổi tối ta cũng đừng nấu đồ ăn, chờ các nàng làm đi, chúng ta nói vài lời hay một chút, nàng cũng sẽ không thể không tiếp đón chúng ta.”
“Sẽ sao?”
“Sao lại không? Các nàng mới đến, bên người thân thích bằng hữu đều không có, trong nhà cũng không có nam tử thành niên, chẳng lẽ không nên cùng chúng ta là người trong thôn hảo hảo tạo quan hệ hay sao? Lại nói, đại bá ngươi là thôn trưởng đấy, nàng còn phải lấy lòng chúng ta nữa kìa.”
Trần Vũ Lan nghe xong gật gật đầu, Cố Vân Đông nào biết rằng chính mình chỉ là nhân tình lui tới bình thường đưa một ít bánh táo, ngươi ta một chút cũng không hài lòng lại còn muốn nhiều hơn, thậm chí đến ăn cơm chiều cũng đã tính toán tốt.
Các nàng giữa trưa không nấu cơm, buổi sáng từ huyện thành lại đây đã mua không ít bánh bao, giữa trưa liền lấy bánh bao ăn với rau ngâm là xong.
Dương thị cùng hai tiểu nhân nhi ăn xong liền đi lên giường ngủ trưa.
Cố Vân Đông ngồi ở bàn bên cạnh, cầm bút than cùng giấy, bắt đầu vẽ bản vẽ nhà ở.
Trong đầu nàng hiện ra rất nhiều dạng phòng ở hiện đại, nhưng ở chỗ này, rất nhiều phương diện là không dễ dàng thực thi, nàng chỉ có thể tận lực thiết kế phòng ốc đơn giản nhưng tiện lợi và thoải mái.
Phòng thì mỗi người một cái, còn phải thêm hai phòng trống cho khách, thư phòng cũng phải có hai cái.
Chờ đến khi xây nhà xong, nàng khẳng định sẽ kiếm tiền đưa Cố Vân Thư đi đọc sách.
Cố Vân Thư lúc trước khi còn ở nhà, cũng đã đi theo Cố Đại Giang học nhận diện một ít chữ, đứa nhỏ này kế thừa thiên phú của Cố Đại Giang, hảo hảo đọc sách tương lai khẳng định sẽ không kém.