Cố Vân Đông một lần nữa trở lại chỗ Dương thị ẩn núp, cõng cái sọt trên mặt đất, “Đi thôi, lát nữa sẽ có nhiều người đến đây.”
Cửa thành đánh nhau rồi, nếu còn ở lại chắc chắn sẽ gặp nhiều người lánh nạn chạy về đây.
Cố Vân Khả cũng đã tỉnh lại, tiểu cô nương xoa xoa hai mắt của mình, thanh âm non nớt vang lên: “Đại tỷ, đói.”
“...” Cố Vân Đông đỡ trán, lúc này mới lấy mấy cái cơm nắm từ trong túi ra, cho nàng mỗi tay một cái, sau lại đưa cho Cố Vân Thư cùng Dương thị mấy cái, chính mình cũng ăn hai cái.
Cơm nắm này là bọn họ trước khi xuất phát đã làm, bên trong còn có một chút rau ngâm. Rau ngâm bên trong có nước luộc, có muối, còn có thể làm hương vị cơm nắm ngon hơn một chút, là đồ ăn thích hợp nhất để lấp bụng trên đường chạy nạn.
Lúc trước ở cửa thành người nhiều mắt tạp không thể lấy ra, hiện lại lại vừa đúng lúc để ăn.
Sau khi ăn xong, Cố Vân Đông mới mang theo ba người khởi hành.
Đoạn đường đi Tuyên Hòa phủ, quả nhiên yên tĩnh hơn đoạn đường trước rất nhiều. Người chạy nạn thì như cũ vẫn có, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không giống nhau.
Đại bộ phận người đều có xe bò, xe lừa hoặc xe ngựa, trên đường cơ hồ là không tìm được người đi bộ giống như các nàng.
Tự nhiên, cũng sẽ không có người tới tìm người thoạt nhìn nghèo túng không lương thực như đám người Cố Vân Đông.
Liền như vậy sau vài ngày, Cố Vân Đông rốt cuộc ở trong không gian tìm được một chiếc xe đẩy.
Đây là khi nàng ở mạt thế, có đi qua một thôn trang nhỏ thu thập được, lúc đấy trên xe đẩy có vài túi bắp hạt, nàng liền đem cả bắp hạt cùng xe đẩy thu luôn vào không gian.
Sau khi đem bắp hạt dở xuống, xe đẩy vẫn bị nàng bỏ quên ở một góc trong không gian, hiện giờ vừa lúc dùng được. Hơn nữa may mắn chính là cái xe đẩy này là xe hai bánh gỗ, sẽ không quá khiến người khác chú ý.
Cố Vân Đông tìm một cơ hội nói với Dương thị: “Các ngươi trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một hồi, ta qua bên kia đi tiểu tiện một chút.”
Nàng chạy tới bụi cỏ cao hơn nửa người một chút, khi trở ra, phía sau đã kéo theo một chiếc xe đẩy.
Cố Vân Thư sợ ngây người: “Đại tỷ, ngươi ở đâu tìm được thứ này thế?”
”Tìm được trong bụi cỏ bên kia, có thể là ai đó ném bỏ ở đó.” Cố Vân Đông đối với Cố Vân Khả cùng Dương thị đang đồng dạng tò mò nói: “Các ngươi đều đi lên đi, ta nhìn xem có thể hay không kéo được các ngươi.”
Xe đẩy tương đối dài, người ngồi dựa về phía sau một chút, người kéo xe sẽ giảm được gánh nặng rất nhiều. Hơn nữa hiện giờ bọn họ đi chính là quan đạo, còn đường được san bằng cũng dễ kéo. Dương thị đem Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả đều ôm lên xe, chính mình lại do dự một chút, rồi mới cẩn thận leo lên xe.
Cố Vân Đông hiện giờ sức lực còn tính là khỏe, cúi người xuống nắm lấy hai tay cầm liền đi về phía trước.
Ngay từ lúc đầu còn có chút gian nan, từ từ, liền không cần dùng sức nhiều nữa, bánh xe cũng theo quán tính lăn về phía trước.
Cố Vân Thư xoay xoay thân mình vui vẻ đến không được, “Thật tốt quá, có cái xe này, nương cùng đại tỷ cũng không cần vất vả cõng ta cùng tiểu muội nữa.”
“Có thể nằm.” Cố Vân Khả tuy rằng vóc dáng nhỏ bé, nhưng cho tới nay đều ở bên trong sọt, tay chân duỗi không được, cũng thực là khó chịu.
Dương thị sờ sờ hai bên vòng bảo hộ của xe đẩy. Đuôi xe cũng có thanh chống đỡ, không đến mức sẽ ngã xuống.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn ba người bọn họ, khóe miệng cũng không tự giác giơ lên.
Có xe đẩy này, tốc độ của bọn họ xác thật nhanh hơn không ít.
Cố Vân Đông cùng Dương thị sẽ thay phiên nhau kéo, Cố Vân Đông buổi tối sau khi gác đêm, ngày hôm sau cũng có thể ở trên xe ngủ, tiết kiệm được không ít thời gian.
Bởi vậy khi bọn họ đến cửa thành Tuyên Hòa phủ, chỉ mất chưa đầy một tháng thời gian, đây là thật đúng là ngoài dự liệu của Cố Vân Đông.