Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 110: Đắc ý cái gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai mẹ con Phương thị tiếc nuối không thể tả, Liễu thiếu gia này tới như thế nào lại không tìm các nàng trước, trực tiếp liền đến Thiệu gia vậy?

Hai người thở dài nhìn về phía phương hướng chân núi, các thôn dân khác thấy thế, liền sôi nổi xông tới.

Lúc trước không dám tới gần Thiệu gia, hiện giờ Thiệu Thanh Viễn đã đi rồi, tự nhiên muốn biết vị Liễu thiếu gia này là vì sao cùng sói con nhận thức, như thế nào có thể khiến cho hắn mang theo vào núi?

Nói đến cái này, mẹ con Phương thị liền có chút đắc ý.

Phương thị càng là có chút cười mở miệng, “Muốn nói đến việc sói con sẽ nhận thức Liễu thiếu gia, tất cả đều là nhờ Vũ Lan nhà ta nha. Mọi người cũng biết, cháu trai nhà mẹ đẻ của ta trước đó không lâu mới vừa thành thân, tân tức phụ này a, chính là nha hoàn được sủng ái bên cạnh mẫu thân của Liễu thiếu gia. Cô dâu cùng Vũ Lan nhà chúng ta quan hệ rất tốt, thời điểm về thăm Liễu phu nhân cũng mang Vũ Lan theo, Vũ Lan nghe nói Liễu thiếu gia tìm người thợ săn đã đánh hai con lợn rừng lúc trước, hắn muốn vào núi nhưng không tìm được thợ săn quen thuộc.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là vì tìm người dẫn đường a.

“Vậy các ngươi không nói cho Liễu thiếu gia kia về sự tình của sói con sao?”

“Sao chưa nói, Liễu gia là nhà nào, Liễu thiếu gia là người nào, sẽ sợ hắn sao? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ Liễu gia đến một tên sói con cũng đối phó không lại sao?”

Phương thị dào dạt đắc ý, “Cháu dâu bên kia của ta nói, vị Liễu thiếu gia này biết công phu, bằng không sao có lá gan dám đi theo sói con vào núi, các ngươi đừng xem thường người khác.”

“Vậy sói con dẫn hắn vào núi, là có thể được nhiều ít bạc?” Có người liền hỏi.

Cái này Phương thị đúng thật là không biêt, bất quá không ngại, nàng có thể tưởng tượng a.

Bởi vậy dừng một chút, Phương thị liền vươn hai ngón tay quơ quơ, “Khảng định đến cái số này.”

“Hai lượng bạc a?”

“Đúng vậy, Liễu thiếu gia luôn luôn hào phóng.”

Nói đến Liễu gia, hai mẹ con Phương thị là thao thao bất tuyệt.

Chu thị một bên khuôn mặt đen thui, bưng bồn gỗ hừ lạnh một tiếng, xoay người liền về nhà.

Con dâu thứ hai là Tống thị cũng ở trong đám người, thấy thế vội vàng theo đi lên, tiếp nhận bồn gỗ trong tay mẹ chồng của mình.

Chu thị đi rất nhanh, “Cũng không biết có gì để mà cao hứng, cháu trai cưới nhà hoàn hầu hạ, cũng đáng để nàng đắc ý như vậy sao. Nàng không biết nàng còn là quả phụ sao? Ngươi nhìn xem bên người nàng vây quanh những cái nam nhân đó, quả thực là ném đi mặt mũi của Trần gia chúng ta.”

“Nương, người đừng tức giận, nhị thẩm tử nói, chờ về sau khi Vũ Lan muội tử gả đến Ngô gia, nàng cũng sẽ đi theo lên trấn trên ở, chúng ta tương lai sẽ không gặp mặt nhiều lắm đâu.”

Chu thị cười lạnh, “Còn đến trấn trên ở? Nàng trong tay có được mấy đồng bạc chứ, đến trấn trên cái gì mà không cần tiền mua, không mua được lại đến tìm chúng ta mượn, mượn rồi thì không đòi lại được nữa đâu. Nói nữa, ngươi nhìn xem nàng vừa rồi kia không phải bộ dáng phóng khoáng đâu, người Liễu thiếu gia cấp hai lượng bạc liền hào phóng? Người của Cố gia Vân Đông cũng đã cho cha ngươi…”

Nàng nháy mắt dừng lại không nói, lời này không thể nói ở bên ngoài, làm người ta nghe được cũng không tốt.

Chỉ là nghĩ đến biểu tình kia của Phương thị, Chu thị liền cả người không dễ chịu.

Hai người một trước một sau đi vào gia môn, mới vừa đi vào, liền thấy Ngưu Đản bay nhanh ra bên ngoài.

Chu thị kêu cũng kêu không được, “Ai, tiểu tử ngươi sáng sớm mà đi đâu thế?”

Ngưu Đản vận khí tốt, vừa mới đi học mấy ngày liền gặp ngày nghỉ tắm gội.

“Còn có thể đi chỗ nào?” Ngưu Đản đã sớm chạy xa, Tống thị nhịn không được cười nói, “Khẳng định là đi Cố gia, lần trước sau khi ăn ở Cố gia một lần xong, hắn liền ghét bỏ đồ ăn ta làm, nói ăn thịt mà cứ như ăn cỏ. Hôm qua vừa đi học về liền hướng chạy đến Cố gia, Vân Thư còn cho hắn một cây kẹo đường hồ lô, hiện tại hắn ước gì hắn là người Cố gia.”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chu thị sửng sốt một chút, vừa muốn nói gì, bên ngoài bỗng truyền đến một trận kêu khóc thê lương.
« Chương TrướcChương Tiếp »