Vừa nói, Cố Vân Khả giống như nhớ lại hương vị kia liếʍ liếʍ môi, ngay sau đó nuốt nuốt nước miếng.
Cố Vân Đông không nghĩ tới nàng cư nhiên còn nhớ rõ, lúc ấy nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng nàng không có ấn tượng gì đâu.
Phải tìm cái cớ để lừa tiểu nha đầu này một chút mới được.
Nhưng mà không đợi đến nàng mở miệng, tiểu cô nương lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn nói, “Ca ca, vậy ngươi, vậy ngươi tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy cái gì ăn ngon?”
“Ta cũng không mơ thấy cái gì, tiểu muội, vậy đêm nay lúc ngươi lại mơ thấy cái thứ nước ngọt ngọt kia có thể hay không phân cho ta uống nữa, ta cũng muốn uống, ta cũng muốn đi đến trong mộng của ngươi.” Cố Vân Thư vẻ mặt thận trọng, lôi kéo tay nhỏ của nàng thực chân thành khẩn cầu.
Cố Vân Khả vội không ngừng gật đầu, “Được, cùng nhau uống.”
Một bên Dương thị lau lau nước miếng, “Ta cũng muốn uống.”
“Ân, mang cho nương, còn có đại tỷ, đều uống, thật sự là uống rất ngon.” Tiểu cô nương đôi mắt đều cong thành trăng khuyết, không biết có phải hay không bởi vì hai ngày nay có thể ăn no, nàng so với ngày hôm qua tinh thần tốt hơn nhiều. “Nếu là mơ thấy thịt, thì càng tốt.”
Cố Vân Đông, “……” Ngươi thật đúng là dám nghĩ.
Nàng xoa xoa thái dương ngồi dậy, bên kia nghe được động tĩnh Cố Vân Thư lập tức đi tới, “Đại tỷ ngươi tỉnh?”
“Mấy giờ rồi?”
“Giờ Tỵ.”
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, đã chín giờ rồi, trách không được đắp cái chăn mỏng cũng cảm thấy nóng.
“Đại tỷ, chúng ta tại sao lại có màn thầu a?” Hắn vừa rồi ăn một cái, thơm quá.
“Đêm hôm qua người ở cách vách đưa cho, ta giúp bọn họ một chút việc, họ đáp tạ chúng ta.” Cố Vân Đông lau lau mặt, nói bọn họ thu thập đồ vật, bọn họ nên rời đi.
Đoạn thời gian này có chút đặc thù, nhưng cũng không có biện pháp, ai gác đêm nàng đều không yên tâm, chỉ có thể chính mình gác, chờ đến khi Dương thị tỉnh lại thì chính mình ngủ tiếp, bởi vậy thời gian lên đường của các nàng liền ít đi.
Cố Vân Đông ở trong sân lại tìm được một cái giỏ tre, đeo ở bên người, đem túi gạo cùng màn thầu đều đặt ở bên trong, còn dùng chăn bông đậy ở phía trên, kì thật là đặt trong không gian, khi cần thì lấy ra.
Như vậy, Dương thị có thể nhẹ nhàng hơn.
Nàng như cũ đem Cố Vân Khả đặt ở sọt trên lưng, kỳ thật theo suy nghĩ của Cố Vân Đông, Cố Vân Thư tuổi còn nhỏ xương cốt không chắc, cũng không thích hợp đi đường dài.
Chờ thêm mấy ngày sức lực nàng khôi phục, nhưng thật ra có thể phụ Dương thị cõng tiểu muội, tiểu đệ đi một đoạn.
Một nhà bốn người một lần nữa xuất phát, có lẽ là trong bụng không còn đói, bọn họ trên mặt đã không còn suy sụp như hôm qua. Đặc biệt là Cố Vân Thư, áp lực cùng tuyệt vọng của ngày hôm qua phảng phất như không còn nữa.
Bọn họ đi rất chậm, đa số là nghỉ ngơi, trong tay đã có đồ ăn cũng không lo lắng gì nhiều.
Cố Vân Đông tìm những nới dân cư thưa thớt để đi, bọn họ bốn người quá dễ dàng bị theo dõi. Nhưng cho dù như vậy, họ vẫn bắt gặp một số ánh mắt tham lam dõi theo.
Cố Vân Đông trên tay cầm một cây chủy thủ, trên chủy thủ còn cố ý tạo ra vết máu, ai dám lại gần nàng đều sẽ đối với người nọ cười một cách hùng tàn thị huyết, làm không ít người sợ tới mức chạy trối chết. Nhưng cũng có người không sợ chết, Cố Vân Đông sẽ xuống tay không lưu tình chút nào.
Liền như vậy đi mấy ngày, còn tính bình an không bị cướp bóc.
Bọn họ có đôi khi sẽ nghỉ ở ngoài trời, loại thời điểm này Cố Vân Đông sẽ phá lệ cẩn thận.
Sau vài lần, Cố Vân Thư liền phát hiện đại tỷ mỗi ngày buổi tối đều gác đêm không dám ngủ, hắn lại đau lòng lại khó chịu, kiên trì muốn cùng nàng luân phiên.
Cố Vân Đông kiên định lại lãnh khốc cự tuyệt hắn, nàng không yên tâm làm như vậy, để tiểu hài tử tới gác đêm. Tiểu hài tử buồn ngủ không phải chính mình có thể khống chế, hơi chút ngủ gật liền sẽ ngủ say.
Tình nguyện xuất phát trễ một chút, lộ trình chậm một chút, cũng không nghĩ mạo hiểm như vậy, họ cũng chỉ có một mệnh.
Đi chậm rãi một tháng trời, bọn họ rốt cuộc cũng đến Khánh An phủ.