Chương 103: Quản hắn đi tìm chết

Cố Vân Đông vội đỡ lấy thành xe ngồi ổn, ngước mắt nhìn về phía cái người bị ném ra ngoài.

Người nọ một thân chật vật, ngửa người dưới máu chảy đầm đìa, trên mặt sưng đỏ rất rợn người.

Ân? Thấy thế nào lại có điểm quen mắt a? Nàng hẳn là ở nơi nào gặp qua hắn rồi?

Nàng không nhớ, nhưng Phùng Đại Năng lại nhận ra, lập tức cả kinh, “Này không phải là Hồ Lượng sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này, còn bị người Bành phủ đánh thành cái dạng này? Vân Đông, chúng ta muốn hay không…”

Phùng Đại Năng là muốn hỏi có thể hay không hỗ trợ Hồ Lượng, tuy rằng đây là cái tên du thủ du thực rất nhiều người ghét, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, thấy bộ dáng hắn như hiện tại còn khoanh tay đứng nhìn thì lại có chút không thể nào nói nổi.

Ai biết lời hắn còn chưa nói xong, Hồ Lượng đang bị đánh đến nửa sống nửa chết bên kia lại đối với Bành phủ kia vừa khóc vừa gào lên, “Ta không có nói dối, ta thật sự tới tìm Bành thiếu gia, ai u ai u, Cố Vân Đông kia muốn hại Bành thiếu gia, nàng nói cho khắp mọi người trong thôn chúng ta rằng Bành thiếu gia trộm đồ vật của nàng, còn nói chính mình có chỗ dựa, muốn chỉnh chết Bành thiếu gia a.”

Hồ Lượng cũng không biết sự tình tại sao lại biến thành cái dạng này, hắn vừa mới tỉnh liền ở bên trong Bành phủ. Mới vừa tính toán tìm Bành thiếu gia, đã bị người ta bắt được, nói hắn là đạo chính xâm nhập phủ của bọn họ, thiếu gia xảy ra chuyện khẳng định là cùng hắn có quan hệ, không nói hai lời liền đem hắn đánh một trận, đánh xong liền ném ra.

Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, đối với Phùng Đại Năng đang đồng dạng biểu tình trầm trọng ở một bên, nói, “Quản hắn đi tìm chết.”

Thoạt nhìn bị đánh cũng không phải rất nghiêm trọng, còn có sức lực lớn như vậy để vu oan giá họa cho nàng.

Phùng Đại Năng lại không liếc mắt nhìn Hồ Lượng thêm lần nào nữa, điều khiển xe ngựa từ bên người hắn đi qua.

Hồ Lượng còn nghĩ muốn nói thêm gì đấy, không nghĩ tới bên trong phủ lại ra tới một người, đúng là gã sai vặt ở bên người Bành Trọng Phi.

Gã sai vặt này lúc trước vẫn luôn ở bên chăm sóc Bành Trọng Phi, sau khi nghe được sự tình Hồ Lượng liền bẩm báo thiếu gia, thiếu gia cư nhiên thập phần tức giận, nói Cố gia hiện giờ là do hắn che chở, ai dám phá hư phòng ở Cố gia, chính là đối địch với Bành gia. Hắn để gã sai vặt ra ngoài cấp cho Hồ Lượng một cái cảnh cáo.

Gã sai vặt kia cũng không nói chuyện với Hồ Lượng, chỉ là nói với tên tay đấm của Bành phủ mấy câu, rồi lại đi vào trong.

Hắn vừa đi, tên tay đấm kia liền bắt đầu từng bước từng bước một tới gần Hồ Lượng….

Hai người Cố Vân Đông không biết sự tình phía sau, nàng vừa đến phố nam, liền điên cuồng mua mua sắm sắm.

Trong tay có tiền thì lòng không hoảng hốt, hơn nữa hiện tại đang ở từng gia, nàng căn bản không cần phòng bị người nào.

Ở trong tiệm vải mua mấy tấm vải, lại đi tiệm tạp hóa mua đồ dùng hằng ngày, chỉ là tiệm tạp hóa của huyện thành sao sánh với phủ thành, thật sự là quá nhỏ, đồ vật cũng không được đầy đủ.

Khi nhìn đến cửa hàng bán đồ trang sức, nàng đi vào mua hai cái khóa vàng nhỏ, để cấp cho Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả.

Nàng nhớ rõ trước kia tiểu nhi tử của nhị phòng có một cái khóa vàng nhỏ, Cố Vân Thư thấy được còn thực hâm mộ, hiện giờ hắn nhìn đến cái này khẳng định cao hứng.

Còn có một cái trâm bạc, để tặng cho nương.

Nàng xinh đẹp, thu thập sạch sẽ chính là một mỹ nhân, lại mang thêm chút trang sức, khẳng định là cảnh đẹp ý vui nga.

Cuối cùng nàng lại chọn cho mình một đôi hoa tai, ân, có tiền nàng cũng muốn làm đẹp cho bản thân một chút.

Mua xong trang sức lại đi mua không ít đồ ăn, nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, nàng dừng một chút, đi tiệm thợ rèn để người ta làm một cái giá nướng BBQ, chờ năm sáu ngày sau là có thể đến lấy, đến lúc đó cho hắn một buổi BBQ ăn.

Lượn một vòng lại một vòng, trời cũng đã sắp tối.

Cố Vân Đông lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngồi xe ngựa hồi thôn.

Dù rằng trời đã không còn sớm, nhưng xe ngựa vừa vào thôn, vẫn là khiến cho mọi người chú ý.