Chương 50: Cố Tranh Có Chút Chột Dạ, Bởi Vì Hắn Bịa Lời Nói Dối

Cố Vũ cao hứng đến miệng cũng không khép được, tựa như nhìn thấy hài tử làng trên xóm dưới đều tới nhà cậu trị giun đũa, mỹ danh của đại tẩu nhà cậu cũng truyền bá ở làng trên xóm dưới, sau đó mỗi ngày bạc trắng bóng đều chảy vào nhà cậu.

Cuối cùng không ai nói đại tẩu là ngôi sao chổi nữa.

Cố Oánh cũng có ý tưởng như thế.

Nhạc Linh Chi thì nghĩ khác bọn họ.

Nếu thuốc diệt giun của nàng có tên tuổi, hài tử làng trên xóm dưới đều tới tìm nàng trị giun đũa, vậy nàng nên đem dược liệu làm thành hình dáng thuốc tẩy giun ngọt hiện đại, muốn trị giun đũa, uống mấy viên thuốc ngọt là xong.

Viên thuốc ngọt này còn có thể mạnh mẽ mở rộng, chúng nó vận chuyển tiện lợi, đến lúc đó có thể bán được khắp cả nước.

Chạng vạng, Cố Tranh ra ngoài đã trở lại, hắn hỏi thăm từ đủ con đường, căn bản là không ai phát hiện xác chết trên sơn đạo.

Điều này thuyết minh có người đã xử lý thi thể sau khi bọn họ đi.

Mục đích xử lý thi thể, có thể là không muốn kinh động quan phủ, cũng có thể là không muốn bị người ta truy tra ra bí mật gì từ trên tử thi.

Giống như điều lúc trước hắn suy đoán, những người muốn hại nhà hắn, cũng không dám trắng trợn táo bạo, bọn họ có điều cố kỵ.

Cố Tranh gọi Cố Minh và Nhạc Linh Chi đến thư phòng, nói với bọn họ tin tức tìm hiểu được.



Cố Minh kỳ quái hỏi: “Đại ca, huynh nói xem người xử lý thi thể, là vốn cùng đi theo hắc y nhân, hay là sau đó mới phát hiện bọn họ đã chết?”

Cố Tranh lắc đầu: “Tạm thời còn không rõ ràng lắm.”

Lúc ấy hắn nhớ đến an toàn của đệ muội trong nhà, không cẩn thận kiểm tra chung quanh còn có người ẩn nấp hay không.

Nhưng khả năng có người ẩn nấp rất nhỏ, nếu có người ẩn nấp, vậy vì sao không cùng ra ngoài đối phó với bọn họ?

Trừ tìm hiểu tin tức, Cố Tranh còn mua về nguyên liệu để Nhạc Linh Chi làm thuốc bột.

Làm loại “Bột tiên phòng sói” này vô cùng đơn giản, mang lên khẩu trang đơn giản tự chế, sao các loại nguyên liệu ở trong nồi, sau đó xay thành bột phấn, thêm vào vôi bột có hiệu quả thiêu đốt, vậy là xong.

Làm xong tất cả các công đoạn, cũng không đến hai canh giờ, có Cố Tranh và Cố Minh hỗ trợ, một đêm là làm xong.

Gói thuốc bột thành nhiều gói nhỏ, còn lại cho vào cất trong một cái bình để không bị ẩm.

*

Sáng sớm hôm sau, Cố Tranh lại đi ra ngoài, đến giờ cơm trưa mới trở về.



Ăn cơm trưa xong, Cố Tranh lại gọi Cố Minh và Nhạc Linh Chi đến thư phòng.

Thần sắc hắn có chút ngưng trọng: “Linh Chi, buổi chiều ta và Cố Minh cần phải đi ra ngoài một chuyến, nàng ở nhà trông kỹ đệ muội, đừng để bọn nó ra cửa, chúng ta nhất định sẽ về nhà trước lúc chạng vạng.”

Nhạc Linh Chi rất kỳ quái.

( Hai người đi ra ngoài làm gì? Ngay cả ta cũng phải giữ bí mật sao? )

Trong thời gian đặc biệt này, hai đứa lớn cùng nhau rời đi, là có chuyện quan trọng gì phải làm?

Cố Tranh nói: “Không phải muốn giữ bí mật với nàng, trước đó nam nhân thả rắn cắn Cố Minh ấy, ta đã vẽ bức họa của hắn ta, đưa cho một người bạn ta quen ở học viện, bảo hắn giúp ta tìm.”

“Hắn nói sáng ngày hôm qua, có người nhìn thấy hắn ta ở thôn Lâm gia gần học viện, tên kia có khả năng ở ngay Lâm gia thôn, ta và Cố Minh đi xác nhận một chút.”

“Nàng đừng lo lắng, những người đó hẳn là không dám động thủ vào ban ngày.”

Khi nói một câu cuối cùng, Cố Tranh có chút chột dạ, bởi vì hắn bịa lời nói dối, nam nhân thả rắn cắn Cố Minh, đúng là từng xuất hiện gần “học viện Song Thạch”, nhưng đó là chuyện năm sáu ngày trước.

Hôm nay là ngày 28 tháng sáu, kiếp trước chiều hôm nay, Âu Dương lão tướng quân từ kinh thành, cố ý tới “Thư viện Song Thạch” thăm Trần lão viện trưởng, ở trên đường lại bị một đám sát thủ lai lịch không rõ đánh lén.

Âu Dương lão tướng quân không mang nhiều tùy tùng lắm, tuy rằng ông càng già càng dẻo dai, nhưng ít không địch lại nhiều, cuối cùng bị đám người kia gϊếŧ hại.