Chương 46: Bị Tập Kích Lúc Nửa Đêm

Cuối cùng Lưu thị bị nghẹn lại, mọi người cũng ngượng ngùng phản bác Nhạc Linh Chi nữa, Nhạc tam thúc và Nhạc tứ thúc còn áy náy đến cúi đầu.

Sao bọn họ lại không tin tưởng lời Nhạc Linh Chi nói đây?

Cuối cùng, Nhạc Linh Chi rất có khí thế “A…… A a” một hồi.

( Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý một bước cũng khó đi, việc này dù là bẩm báo quan phủ, ta cũng sẽ không sợ! Ta còn không sợ nói cho mấy người, xà hàm thạch ở trên người ta, ai có bản lĩnh, cứ việc lại đây đoạt! )

Đương nhiên Cố Tranh cũng là mang theo khí thế thuật lại lời nàng nói một lần.

Mắt thấy Nhạc Linh Chi và Cố Tranh muốn đi, Lưu thị không biết xấu hổ, giữ chặt ống tay áo Nhạc Linh Chi ép nước mắt ra: “Dù xà hàm thạch thật sự là ngươi nhặt, ngươi bán được nhiều tiền như vậy, cũng nên hiếu kính một ít cho cha ngươi…”

Nhạc Linh Chi hất tay Lưu thị ra.

( Ngượng ngùng, ta không định bán xà hàm thạch, cho nên không có tiền hiếu kính ông ấy. )

Cố Tranh thuật lại ý của Nhạc Linh Chi xong, hai người liền rời khỏi thôn Linh Sơn.

Lưu thị hùng hùng hổ hổ, bọn họ coi bà ta như là chó sủa.

Trời dần dần tối đi, dần dần không nhìn rõ đường.

Lúc đầu Cố Tranh là dắt Nhạc Linh Chi đi, sau lại là cõng nàng đi.

Nhạc Linh Chi cũng không từ chối.



Nàng không giống Cố Tranh có võ công, có thể nhìn đêm.

Dù sao Cố Tranh cõng nàng cũng có thể nhẹ nhàng tự nhiên.

Đêm rất yên tĩnh, trên đường núi không có một ai, chỉ nghe được tiếng gió và tiếng xì xào của một vài động vật nhỏ, hai người cũng không nói chuyện.

Ngay khi Nhạc Linh Chi sắp ngủ, Cố Tranh đột nhiên dừng bước chân lại, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, buông Nhạc Linh Chi ra, căng thẳng lại nhỏ giọng nói: “Hình như có người, nàng mau tìm chỗ trốn đi, mau lên!”

Trong đám cây cối phía trước có người đang ẩn trốn, rất có khả năng là hướng về phía hắn tới.

Nhạc Linh Chi giật mình một chút, hoàn toàn thanh tỉnh, xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ gặp phải đánh cướp?

Nàng đang định chui vào lùm cây ven đường, bỗng có hai bóng đen bay về phía bọn họ.

“Linh Chi mau chạy về đi!”

Cố Tranh vừa kêu gọi, vừa dũng mãnh ngăn trở bọn họ, ba người triền đấu ở bên nhau.

Nhạc Linh Chi chạy vài bước trở lại, trốn đến phía sau một cây đại thụ.

Nàng không có khả năng bỏ Cố Tranh một mình trốn chạy.



Tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, nhưng nàng cũng không bị doạ nhiều.

Có thể nói, làm bác sĩ thường đều có lá gan lớn, lá gan của nàng là đặc biệt lớn, bởi vì nàng có không gian, trong không gian có các loại vũ khí phòng thân.

Cố Tranh vững vàng quát hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là người nào?”

Hai hắc y nhân cũng không trả lời, chỉ là không ngừng ra chiêu tàn nhẫn.

Thấy hai người liên thủ cũng không vượt qua được phòng tuyến của Cố Tranh, bọn họ liền lui về phía sau vài bước, đồng thời rút trường kiếm từ phía sau lưng ra, lao về phía Cố Tranh.

Trường kiếm sắc bén phát ra ánh sáng sáng ngời ở trong đêm đen, tim Nhạc Linh Chi vọt tới cổ họng.

Tuy rằng võ công của Cố Tranh lợi hại, gần như có thể lấy một địch hai, nhưng đó chỉ là quyền cước công phu, hiện tại hắc y nhân dùng kiếm, Cố Tranh lại là bàn tay trần.

Đao kiếm vô tình, lỡ như Cố Tranh trúng chiêu liền rất rất không ổn.

Mắt thấy Cố Tranh bị buộc đến lui từng bước một về phía sau, Nhạc Linh Chi đã sớm lấy ra một bao thuốc bột từ không gian cầm ở trong tay, sau đó làm bộ kinh hách mà “A…… A a” chạy tới.

“Linh Chi đừng tới đây!” Cố Tranh kinh hãi, liều mạng ngăn lại hai hắc y nhân.

Hai hắc y nhân thấy Nhạc Linh Chi, vậy mà đồng thời từ bỏ Cố Tranh, đồng loạt huy kiếm chém về phía Nhạc Linh Chi.

Nhạc Linh Chi mừng thầm, một nắm thuốc bột ném qua, vừa vặn là thuận hướng gió, phần lớn thuốc bột bay vào mắt, mũi và miệng của hắc y nhân.

Đa phần thuốc bột này là tạo thành từ bột ớt, còn bỏ thêm vôi bột, rơi vào mắt và mũi, cũng không phải là đau bình thường, Nhạc Linh Chi xưng là “Bột tiên phòng sói”.