“Linh Chi ba tuổi đã mất mẹ, cha không thương, mẹ kế ức hϊếp, ông nội thương yêu nàng chết đột ngột, bảy tuổi lại mất tiếng, bị cả thôn chê cười, nhưng nàng vẫn rất kiên cường, không chỉ sống tốt, mà cũng không quên y thuật mà ông nội của nàng đã dạy cho nàng.”
“Lúc nhị ca các ngươi bị rắn cắn, nàng vừa mới ngã từ trên vách núi xuống, mất máu rất nhiều suýt nữa thì ngất đi, nhưng nàng vẫn kiên cường bò lên, cứu nhị ca của các ngươi một cách quyết đoán.”
“Sự thật chứng minh, cho dù nàng đã mất tiếng, nhưng vẫn có thể chữa bệnh cứu người.”
Hoàn cảnh của Nhạc Linh Chi, huynh muội Cố Tranh đều biết một chút, bây giờ lại nghe Cố Tranh nói về chuyện tình cảm, trong lòng bọn họ có nhiều suy nghĩ khác nhau.
Trong mắt Cố Linh ngấn lệ: “Đại ca, đệ hiểu ý huynh, huynh yên tâm, đệ sẽ không có ý nghĩ xấu nào đâu.”
Cố Vũ thì tỏ ý: “Sau khi đại tẩu đến nhà chúng ta, đệ sẽ bảo vệ tẩu ấy, nếu trẻ con trong thôn dám cười tẩu ấy, đệ nhất định sẽ xé rách miệng bọn họ.”
Mặc dù cậu chỉ mới chín tuổi, nhưng cậu đã luyện võ từ nhỏ, trẻ con cùng tuổi trong thôn đều không phải là đối thủ của cậu.
Cố Oánh cũng tỏ ý: “Muội sẽ đối xử đặc biệt tốt với đại tẩu, sau này cứ để muội chiếu cố, lát nữa muội sẽ đi giặt quần áo cho tẩu ấy.”
Nhạc Linh Chi vừa mới tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục giống như một tiểu tử giả, đứng ở trong sân nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, có chút dở khóc dở cười.
Đám hài tử đáng thương xui xẻo này, sao lại thương hại nàng?
Nha đầu Cố Oánh mới bảy tuổi, đã lớn tiếng nói muốn chiếu cố nàng?
Được rồi, không bị ghét bỏ, vừa mới đến đã trở thành đoàn sủng, nói thật nàng cảm thấy rất cảm động.
Cố Tranh biết Nhạc Linh Chi đang ở bên ngoài, hắn dẫn đầu đi ra khỏi phòng Cố Minh, trịnh trọng tuyên bố.
“Tối hôm nay nấu cơm, hầm canh gà rừng, om thịt thỏ.”
Tiểu tức phụ lần đầu ăn cơm ở nhà, phải long trọng một chút.
Sau này, bạc sẽ có, thịt cũng sẽ có.
Cố Tranh cao hứng đi vo gạo, Cố Oánh cũng phấn khích đi đun nước nóng, chuẩn bị trụng thỏ từng và gà từng, như vậy sẽ dễ dàng vặt lông hơn, Cố Minh thì đi mài dao.
Nhân lúc mọi người bận rộn, một mình Nhạc Linh Chi đi vào phòng Cố Linh.
Cố Linh vừa định nằm xuống lại chậm rãi ngồi dậy, nhìn tiểu tử giả đi vào với vẻ tò mò.
Nàng chính là tiểu tức phụ của đại ca sao? Trông thật xinh đẹp.
Nàng mặc bộ y phục đẹp đẽ mà đại ca trân quý, đó là quà sinh nhật mười tuổi lúc ông nội còn sống tặng cho đại ca, có thể thấy đại ca không phải là sủng ái bình thường đối với nàng.
Nhạc Linh Chi nhìn một vòng, trong phòng rất sạch sẽ, đồ trang trí nên có đều có, tủ quần áo, bàn học, ghế, gương đồng, chứng tỏ cuộc sống trước kia của nhà họn họ hẳn cũng không tệ lắm.
Tình trạng của Cố Linh khá kém, mặt mày xanh xao, uể oải không phấn chấn, trên khuôn mặt khôi ngô gần như không nhìn thấy thịt.
Có trái tim phụ mẫu y giả, trái tim Nhạc Linh Chi thắt lại, hy vọng chân của cậu còn có thể cứu được.
Nàng đến gần bên giường, nhìn Cố Linh rồi chỉ vào chân cậu.
“Tẩu muốn châm cứu kiểm tra cho đệ sao?” Cố Linh đoán được nàng muốn làm gì.
Nhạc Linh Chi gật đầu, nàng muốn kiểm tra trước một chút.
Cố Linh liền im lặng xắn ống quần lên, để lộ ra bắp chân trái đã teo lại giống như củi khô, đáy lòng không chút gợn sóng.
Nàng muốn châm cứu thì cho nàng châm, dù sao cũng không còn hy vọng gì nữa.
Tháng trước đại ca đã mời lão đại phu từ huyện thành đến, lấy kim bạc ra châm chân cho hắn, nhưng chân trái của cậu đã không còn cảm giác gì nữa, kim bạc châm hơn mười huyệt vị cũng không có cảm giác đau.
Lão đại phu giấu cậu, nhưng nói chuyện cậu cũng lờ mờ nghe được.
“Chân của hắn đã như vậy rồi, các ngươi đừng tiêu tiền uổng phí nữa.”
Mặc dù lão đại phu đã có kết luận về chân của cậu, nhưng cậu biết đại ca và nhị ca vẫn không từ bò, vẫn còn đang xoay sở tiền chuẩn bị mời đại phu cao minh hơn cho cậu.