Sau khi sảng khoái từ chối, mấy người Lâm Trạch đều thở một hơi khi rời khỏi Quách phủ.
Lâm Trạch 'khẩu chiến quần hùng*' rất mệt, Chương Tụ và Lạc ca nhi bị nghẹn bởi bầu không khí bên trong, kết quả hai ca nhi rời khỏi Quách phủ mới nhớ ra bọn họ còn chưa có lấy phần thưởng, trong lòng cảm thấy rất hối hận.
Khẩu chiến quần hùng*(舌战群雄): có nghĩa là với nhiều người và bắt bẻ nhau, câu nói này có từ trong "Tam Quốc diễn nghĩa". "Lỗ rồi lỗ rồi, còn nói tốt là viết được một bộ văn là sẽ có tiền, Tụ ca nhi thắng được người đứng nhất chắc chắn khen thưởng càng nhiều!"
Lạc ca nhi trực tiếp đấm ngực giậm chân.
Chương Tụ cũng đầy mặt tiếc nuối, nhìn Lâm Trạch rất là u oán, giơ lên ngón tay biểu tình cho sự đau lòng của mình "Tướng công, viết được một bộ văn ít nhất là 5 lượng bạc......"
Hai ca nhi không hổ danh là cùng nhau lớn lên, ở phương diện tham tiền rất là ăn ý với nhau.
Lâm Trạch không nhịn được cười ra tiếng.
Hà Hướng Phong không biết chuyện xảy ra sau đó, nhưng xem vẻ mặt và cuộc nói chuyện của hai ca nhi, cũng biết hai người là đang đau lòng vì bạc, từ nhỏ Lạc ca nhi và Tụ ca nhi đặc biệt mẫn cảm với tiền bạc, hai tên tiểu tham tiền này.
"Được rồi, chơi cả một buổi sáng bụng đều trống rỗng, ta đã đến quán Liễu Hà nhờ Cát thúc để lại cho chúng ta một bàn, chúng ta ăn thịt và uống canh đi......"
Mĩm cười xoa lên đầu Lạc ca nhi, Hà Hướng Phong đề nghị đi ăn cơm trước tiên, đều đã giữa trưa rồi, có chuyện thì vừa ăn vừa nói.
Đúng như tên gọi, chính là lẩu thập cẩm gồm nhiều loại thịt và rau, quán Liễu Hà là một tửu điếm bình thường, mức giá tầm trung nhưng hương vị lại rất tốt, là nơi để cho người trong thôn tới trấn trên ăn đỡ thèm trong mười mấy năm.
Lâm Trạch tuy rằng miệng hơi kén chọn, nhưng cũng không phải người quá bắt bẻ, cũng không ghét bỏ quán ven đường. Ngược lại đối với quán ăn nhỏ có danh tiếng mười mấy năm rất là chờ mong, nhiều khi quán ăn ven đường làm càng người khác kinh hỉ.
Sự thật đã chứng minh chờ mong của hắn không hề bị thất vọng, Cát thúc làm nước dùng trong món lẩu xác thật không tồi, hắn ăn một hơi hết hai chén mới dừng lại.
Sau khi lấp đầy bụng, bọn họ không còn muốn đi dạo nữa mà chỉ mua một ít hạt dẻ xào, kẹo hồ lô linh tinh, sau đó thuê một chiếc thuyền nhỏ dạo chơi trên sông Liễu Hà, thuận tiện nói lại chuyện ở Quách phủ vừa rồi.
Đầu tiên là Lâm Trạch và Hà Hướng Phong đã phê bình hai ca nhi đã ' bỏ rơi' bọn họ ở hội chợ, dù gì bọn họ cũng là tướng công mà!
Cơ hội tốt để nói chuyện yêu đương như vậy liền bị lãng phí, đối với một nam nhân lòng đầy chờ mong cùng phu lang ngọt ngào mà nói, quả thật là điều cực kỳ bi thảm.
Sau khi phê bình xong, hai con sói đuôi to tự nhiên đưa ra rất nhiều hiệp ước không bình đẳng......
Trịnh Tiểu Lạc không dám phản bác chút nào, nhìn Hà Hướng Phong mà chột dạ tiếp thu.
Chương Tụ bị phê bình rất là chột dạ, nhưng cậu cảm thấy có cái gì không đúng, cậu muốn cho tướng công một kinh hỉ, tướng công còn cười trộm khen cậu mà, sao hiện tại cậu giống như làm sai phải tiếp thu lời phê bình?
Càng quan trọng hơn là, cái tên lưu manh Lâm Trạch đưa quá nhiều hiệp ước bất bình đẳng! Cậu vẫn còn nợ Lâm Trạch hai tháng tùy ý lăn lộn, cái 'nợ ' này còn chưa trả xong, hiện tại lại thêm 'nợ chồng nợ'...... Tướng công lại lừa cậu rồi.
"Tướng công, huynh có thể giải thích tại sao huynh cũng có mặt ở Quách phủ vậy? Tướng công, huynh theo dõi chúng ta."
Sau khi định thần lại, Chương Tụ nhìn Lâm Trạch đang nói hăng say về hiệp ước bất bình đẳng, cậu hỏi lại, mắt phượng xinh đẹp chớp chớp.
Thả câu cuối cùng chính là ngữ khí khẳng định.
Lâm Trạch bị bắt lấy cái đuôi, sau đó mặt không đổi sắc nhanh chóng thay đổi câu chuyện
"...... Tuy rằng, đối, tuy rằng A Tụ vắng vẻ tướng công không phải là chuyện quá mức, nhưng...... Nhưng là tướng công, từ trước đến nay ta là người đại nhân đại lượng, ta sẽ không so đo nhiều như vậy. Hơn nữa biểu hiện hôm nay của em đặc biệt xuất sắc, cấp đủ thể diện cho tướng công, cho nên ta quyết định sẽ khen thưởng em thật tốt, buổi tối hôm nay ta nhất định sẽ giúp em niết vai đấm chân xoa bóp!"
Phu phu Trịnh Hà: lật mặt cũng rất là nhanh nha.
Chương Tụ mĩm cười ngọt ngào, cũng không bị tên lưu manh này lừa "Không cần phải niết vai đấm chân xoa bóp, đợi chút nữa tướng công bồi ta đi về là được."
Hết thảy các tiếp xúc tứ chi đơn phương đều là cơ hội cho Lâm Trạch giở trò lưu manh.
Bị nhìn ra tâm cơ lưu manh Lâm Trạch
"...... Vậy thì cùng bồi về nhà, ta sức lực lớn, làm nhiều việc cũng không sao, hầu hạ phu lang là việc ta nên làm, đặc biệt là thời điểm đang ngủ."
Chương Tụ đỏ mặt không nói được lời phản bác gì: Tướng công, huynh có thể hay không bớt lưu manh lại?
"Lâm Trạch, chúng ta hãy nói về chuyện vừa rồi ở Quách phủ đi."
Bỗng nhiên, Hà Hướng Phong học được kỹ năng, ánh mắt đen tối nhìn về phu lang của mình đang ngây ngốc ở bên cạnh, sau đó nói sang chuyện khác.
Để giúp Lâm Trạch làm những việc trước đó, hắn đã rời khỏi Quách phủ đầu tiên, chuyện phát sinh sau đó hắn nửa điểm cũng không biết, có điểm lo lắng.
Lâm Trạch vừa lúc cũng muốn nói với hắn, gật đầu thu hồi tâm tư lại, một bên đem thuyền hoa chèo đến giữa sông ít người, một bên đem chuyện xảy ra ở Quách phủ nói lại cho Hà Hướng Phong.
Mặc dù Hà Hướng Phong là một nông dân, trình độ văn hóa không cao, nhưng đầu óc của Hà Hướng Phong không kém, kinh nghiệm xã hội cũng không ít, luôn nói chuyện vào ngay trọng điểm, là người rất đáng để kết giao.
Liền lấy thời điểm đối phương rời khỏi Quách phủ vừa rồi đi, Hà Hướng Phong rất nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của hắn từ lời nói và hành động, loại đồng đội ăn ý này còn khó cầu hơn so với mười Gia Cát Lượng cộng lại.
"...... Đại khái chính là như vậy, ta tính toán ngày mai sẽ viết lá đơn khởi kiện, ngày mốt sẽ đi lên huyện thành trạng cáo, ta lo lắng sau này có chuyện xấu xảy ra. Hơn nữa còn phải mời quần chúng đến xem, bằng không lấy nhân mạch của Ngụy phu tử, khẳng định huyện lệnh sẽ giúp hắn nói chuyện."
Nhắc lại chuyện năm đó, còn nháo đến tận nha môn, vì thanh danh của Ngụy gia và cô con gái, Ngụy Hồng Trương chắc chắn sẽ không đứng nhìn.
"Liệu nha môn có thẩm vấn công bằng không?"
Hai người Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc có chút lo lắng, mặc dù bọn họ chưa nhìn từng đến nha môn, nhưng mọi người đều biết nha môn có mặt tối.
"Tìm nhiều người đến vây xem, nhiều người bàn tán nha môn cũng không áp xuống được.", Hà Hướng Phong trầm ngâm.
Lâm Trạch gật đầu cười xấu xa
"Còn phải đánh trống khua chiêng, phải bán thảm cho mọi người thấy. Chân trần không sợ đi giày*, người địa vị càng cao thì càng để ý thanh danh, Vương huyện lệnh sắp điều chuyển chức vụ, lúc này hắn chịu không nổi áp lực dư luận của bá tánh, hắn buộc phải quang minh chính đại thăng đường giải oan cho ta!"
Chân trần không sợ đi giày* (光脚不怕穿鞋): là một câu tục ngữ. Chân trần dùng để chỉ những người không có gì, không có gì để mất nên không phải lo lắng, dám làm mọi việc. Người đi giày chỉ người có địa vị, giàu có, đa phần không dám làm chuyện gì khác thường, khi làm việc tiến hay lùi đều sợ 'đôi chân trần' này.
"Vốn dĩ ta cũng không muốn làm tuyệt tình đến như vậy, nhưng do Ngụy phu tử sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn, nhất quyết phải cắn chặt ta không buông. Nếu ta không giải cái oan khuất này, đợi đến lúc ta đi thi khoa cử, có người không vừa mắt liền lấy cái nhược điểm này ra chèn ép ta......"
Mọi người đều gật đầu đồng ý, loại chuyện này nếu là oan uổng cần phải rửa sạch tội danh, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn khi đi thi khoa cử.
Về phần có ảnh hưởng đến việc Lâm Kiến Văn có thi được kì khoa cử này hay không, Lâm Trạch tỏ vẻ không suy xét đến. Dù sao bọn họ đã xé rách da mặt rồi, tốt nhất là nên ảnh hưởng đi, đỡ cho Lâm Kiến Văn còn ý muốn dùng tiền đi mua đề thi.
Tuy rằng sự việc mua đề thi đã nhắc nhở Lâm cha, nhưng lỡ như Lâm Kiến Văn si ngốc trộm tiền để mua thì sao? Lấy tính cách âm hiểm của Lâm Kiến Văn tuyệt đối sẽ làm được.
Nghĩ về điều này, Lâm Trạch tiếp tục nói
"Hà ca, huynh quay lại tìm đám người ăn xin đó cho bọn họ ít thức ăn và vài văn tiền, kêu đám người ăn xin đó đem toàn bộ chuyện của chúng ta ở Quách phủ truyền ra bên ngoài đi...... Bao gồm chuyện Tụ ca nhi nổi bật trong yến tiệc tìm sư của Quách phu nhân."
"Không thành vấn đề."
Hà Hướng Phong gật đầu bảo đảm.
Lâm Trạch vừa lòng, nhìn về phía Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc
"A Tụ, ngày mai em cùng Lạc ca nhi ngày đi trong thôn tìm các cô nương, ca nhi quen biết, nhờ bọn họ giúp truyền tin trong thôn cùng các thôn phụ cận......"
"Hãy nói là ta muốn đi nha môn để giải oan, chỉ là ta bất hạnh thế đơn lực mỏng, hy vọng các vị thúc thẩm hỗ trợ làm chứng, sẽ có thù lao, chờ đến lúc ta mở tư thục, mỗi tháng ta sẽ miễn phí bốn ngày công khóa, người nào giúp đỡ ta, con cháu của bọn họ có thể miễn phí khóa học tập biết chữ."
"Tướng công, huynh nhất định là hồ ly chuyển kiếp"
Chương Tụ che miệng cười trộm, lôi léo được một đống nhân lực miễn phí tới giúp, còn thuận tiện tạo thanh danh tốt cho chính mình, tướng công cao tay!
"Đó là......"
Lâm Trạch mặt dày vô sỉ khoe khoang, lần này mà không hố chết đám người trêu chọc hắn, hắn liền đổi họ ngay.
*******
Cùng lúc đó, vừa mới tiễn nhóm tú tài và các vị nương tử, phu lang xong, phu thê Quách viên ngoại liền nói về chuyện phát sinh khi nãy.
"Lão gia, tôi cảm thấy Lâm Trạch này cũng không tồi, lần đầu tiên tôi chứng kiến được một người học trò dám thách thức với Ngụy phu tử. Cho dù hắn không phải là lương sư của Hy Nhi, tôi cũng muốn đưa Hy Nhi cho hắn học hỏi vài chiêu."
Hiển nhiên Quách phu nhân rất vừa ý với Lâm Trạch.
Chủ yếu là thấy nhiều người giống như Ngụy phu tử quá đề cao thân phận người đọc sách, khi nhìn thấy Lâm Trạch không đi theo con đường thông thường đó, ai cũng cảm thấy mới lạ và hứng thú.
Đương nhiên, cũng có thư sinh giống như Lâm Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng bởi vì thời đại này, đại đa số người không tiêu sái giống như Lâm Trạch cũng không sao cả, vì thế càng khiến Lâm Trạch đặc biệt hơn.
Quách viên ngoại nghe thê tử nói thế, cũng cười đến nheo đôi mắt lại
"Suy nghĩ của phu nhân và vi phu rất giống nhau, tôi cũng vừa ý cái người Lâm Trạch này. Đúng vậy, cho dù Hy Nhi không bái được hắn làm sư phó, chúng ta cũng phải tìm cách làm hắn thu nhận Hy Nhi làm học trò...... Phu nhân, bà cũng nghe thấy là Lâm lang quan muốn thu nhận con trai của Lý viên ngoại làm đệ tử, bà nghĩ Lý viên ngoại là ai?"
"Ai?"
"Ngoại trừ Lý Quảng Tài, trấn Nam Dương chúng ta còn viên ngoại nào họ Lý?"
Lời này làm Quách phu nhân rất kinh ngạc.
"Cái gì, tên cáo già Lý Quảng Tài kia, không phải phu nhân của hắn nói muốn đi tìm Du phu tử ở trấn bên cạnh dạy cho con trai của hắn sao? Nói cái gì mà Du phu tử dạy giỏi vô cùng, tôi nghe đến tâm đều động cả, nếu không phải lão trụ trì nói lương sư của Hy nhi ở trấn Nam Dương, tôi đã đi......"
Sản nghiệp của Quách gia và Lý gia tuy có sự chênh lệch, nhưng tổ tiên của hai nhà đến từ cùng thôn, vì vậy mấy thế hệ tiếp theo cũng giao hảo rất tốt.
Mà Quách viên ngoại và Lý Quảng Tài cũng vì sinh con trai đồng dạng là 'phế tài', đặc biệt có sự đồng cảm với nhau, cho nên quan hệ càng thân thiết hơn, hai nhà ngày thường cũng tới lui không ít.
"Cho nên, vì cái gì mà Lý Quảng Tài không cần mời Du phu tử dạy học, phải chạy tới mời Lâm Trạch? Hơn nữa thanh danh của Lâm Trạch không tốt lắm, nếu bái Lâm Trạch làm tiên sinh thì không có tốt chỗ, tên cáo già như Lý Quảng Tài sao làm chuyện lỗ vốn được?"
Quách viên ngoại với bộ dáng ' ta đã nhìn thấu bản chất của ngươi', thổi râu nói
"Ngày mai chuẩn bị kiệu, chúng ta đi Lý phủ một chuyến, tên Lý Quảng Tài này đúng là không có trượng nghĩa, còn nói tốt là hai đứa nhỏ cùng nhau làm song phế vật trấn Nam Dương, sao hắn có thể một mình bỏ cuộc như thế, đúng là không nghĩa khí......"
"Phu quân nói có lý!"
Quách phu nhân tỏ vẻ cũng rất tức giận.