Chương 50

Tuy rằng Lâm Trạch thiện ngôn khéo đưa đẩy, nhưng phải xem đối tượng là ai. Bản chất của hắn là người mạnh mẽ, loại chuyện khi dễ này hắn không chấp nhận được.

Lại nói loại người này đều lựa quả quả hồng mềm mà bóp, người tốt dễ bị bắt nạt, ngươi không cho người khác biết sự lợi hại của bản thân, bị người khác khi dễ thì trách bản thân ngươi mà ra, không có gì phải oán giận.

Lâm Trạch không phải là người không tôn sư trọng đạo, dù sao ba mẹ hắn cũng là người trong ngành tri thức, hắn từ nhỏ đã được rèn dưỡng vài phần khí chất truyền thống.

Cho dù Ngụy Hồng Trương là phu tử, hắn không cho rằng trực tiếp phản đòn là vấn đề không tốt.

Trong mắt người ngoài, hắn ta có thể là người đức cao vọng trọng, trên thực tế Ngụy Hồng Trương là kẻ tự cao tự đại lại không có bản lĩnh.

Sở dĩ hắn có danh tiếng tốt như vậy, đều dựa vào vận khí hết. Các học trò có tiền đồ đều do bản thân họ có thiên phú và nỗ lực, trình độ giảng dạy của Ngụy Hồng Trương rất là bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với những tiên sinh chân chính cống hiến vì sự nghiệp giáo dục.

Quà nhập học được tặng nhiều hơn thì coi trọng, nếu quà tặng trong ngày lễ tốt thì để ý người đó đến nhiều hơn, học trò bần hèn thì coi là cỏ rác. Nếu thi không đậu là do không nỗ lực, còn thi đậu là do công lao của tư thục.

Đây là những triết lý và quy tắc mà Ngụy Hồng Trương dạy học.

Mặc kệ bề ngoài của hắn thanh cao như thế nào, thực tế là tên tiểu nhân nhân xảo trá. Nếu không Ngụy Hồng Trương cũng không có ý định 'Tần Tấn chi hảo*' đem nữ nhi gả cho lão già cử nhân làm chính thê.

Tần Tấn chi hảo*(秦晋之好):Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.

Cho nên, Lâm Trạch cảm thấy hắn không cần khách khí với lão già này.

Tóm lại, hắn vẫn giữ đủ thể diện cho lão già này, cho dù hiểu được lời ẩn ý của hắn, cũng không nắm được nhược điểm của hắn, cùng lắm là trong lòng cảm thấy hắn quá càn rỡ. Sau này sẽ không có ai dám kết giao, vốn dĩ hắn đã bị cô lập rồi, có gì phải lo lắng nữa?

Bị Lâm Trạch không mặn không nhạt cười chỉ trích một câu 'không hiểu quy củ', Ngụy Hồng Trương có thể nói là huyết áp tăng vọt lên, đập mạnh xuống bàn rống giận.

"Hỗn đản, hỗn đản! Quách viên ngoại, tên vô sĩ miệng đầy nghiệp chướng này, ngươi còn không gọi người đuổi ra ngoài, ngươi muốn sau này người bồi dưỡng nhân tài như chúng ta không vào Quách phủ nửa bước sao!"

Có thể nói ra lời này chính là loại người không có đầu óc, Ngụy Hồng Trương hiển nhiên là tức giận đến hồ đồ.

Tuy Quách gia không phải là hào môn thế gia, nhưng cũng có địa vị ở trấn Nam Dương. Lời nói này thật sự không nể mặt mũi Quách gia, tuy phu tử là người được mọi người tôn kính, nhưng địa bàn nhà mình cũng không tới lượt người khác khoa tay múa chân ra lệnh.

Còn lấy tên tuổi tư thục áp bức người khác, Quách viên ngoại ngày thường được người người truy phủng, trong lòng vốn dĩ khó chịu làm tâm tình càng thêm tồi tệ.

Hôm nay mời hắn ta đến là cho hắn ta mặt mũi, Ngụy Hồng Trương tiểu nhân còn giả bộ dáng thanh cao cái gì mà thanh cao.

Quách viên ngoại ngoài cười nhưng trong không cười, các thương nhân khác sợ đắc tội với Ngụy phu tử, Quách gia hắn không có sợ đâu

"Ngụy phu tử xin bớt giận, hôm nay là ngày tụ hiền chi yến, chuyện xưa đã qua rồi thì bỏ qua hết, phu tử cần gì phải giữ trong lòng? Chuyện của Lâm tú tài ta cũng có nghe qua, bất quá ban đầu là hắn làm sai, hiện giờ con đường làm quan của hắn vô vọng, một tú tài rơi vào cảnh mua bán đầu đường kiếm sống, cũng đã chuộc tội hết rồi. Ngụy chất nữ hiện tại cũng có hôn nhân mỹ mãn, phu tử tội gì lại giận chó đánh mèo với hắn......"

Sau khi nói điều này, Quách viên ngoại tạm dừng một chút, mới đưa ra biểu tình của người trung gian

"Thật ra, công bằng mà nói, Ngụy phu tử, chuyện lúc trước cũng không hoàn toàn do lỗi của Lâm tú tài, đều là lỗi của hạ nhân, khách nhân đến nhà mà hạ nhân còn không canh giữ được hậu viện, thật là tống cổ bán đi cũng không đủ trừng phạt!"

Quách quản gia phụ họa gật đầu, rất là tán đồng, nếu là hạ nhân trong phủ bọn họ dám để khách nhân xâm nhập hậu viện quấy nhiễu phu nhân và tiểu thư, nhất định đánh thật mạnh rồi tống cổ bán đi mới đủ trừng phạt.

Đây là lần đầu tiên có người bên ngoài nói giúp nguyên thân một câu, Lâm Trạch kinh ngạc nhìn về phía Quách viên ngoại.

Nhưng mà nhớ lại vừa rồi Ngụy Hồng Trương ăn nói hồ đồ, hắn liền sáng tỏ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Quách viên ngoại trong lòng khó chịu Ngụy phu tử, tự nhiên giúp hắn nói chuyện mượn cơ hội chèn ép.

Nhưng mặt Ngụy Hồng Trương lại chuyển thành màu tím, liên tiếp bị người khác làm mất mặt mũi, ai mà cao hứng cho được.

"Lời của Quách viên ngoại ý nói lão phu nhỏ nhen hẹp hòi, hùng hổ doạ người?!"

"Ngụy phu tử lo lắng nhiều rồi, ta chỉ nói câu công đạo mà thôi."

Quách viên ngoại nâng chén trà lên, thần thái lan tỏa, lời nói phiên dịch lại chính là 'cái này là do ngươi tự thừa nhận, ta không có nói nha~'.

Hắn đã sớm không vừa mắt Ngụy Hồng Trương, lúc trước hắn đưa đứa con đi tư thục học vỡ lòng, lão già này tự cao tự đại ngại con của hắn ngu ngốc, vì đứa con hắn không thể không chịu đựng.

Hiện tại lão trụ trì đã đoán mệnh con của hắn là Trạng Nguyên tương lai, chỉ thiếu một vị lương sư giỏi. Điều này có nghĩa là gì? Là do các tiên sinh trước đây vô dụng, chứ không phải do con của hắn ngu ngốc.

Dựa vào tâm lý 'con của mình là giỏi nhất' của người làm cha mẹ, Quách viên ngoại tỏ vẻ ai nói con của hắn ngu ngốc, hắn liền mang thù người đó.

Lại nói không phải ai cũng là học trò của Ngụy Hồng Trương ở trấn Nam Dương này, nếu thật sự không được, hắn đành cắn răng đi trấn khác hoặc lên huyện thành mời tiên sinh cho con trai!

"......"

Ngụy Hồng Trương tức giận đến mức không nói được lời nào, thái độ của Quách viên ngoại còn trực tiếp hơn Lâm Trạch.

Đúng lúc này, tường rào trong Quách phủ không biết từ lúc nào có đám nhóc trèo vèo xem náo nhiệt, thậm chí có mấy người ăn xin vừa tò mò vừa hưng phấn nhìn vào trong phủ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng xì xầm nghị luận:

'Ủa, là Ngụy phu tử kìa, nghe nói người này đức cao vọng trọng lắm mà, sao tính tình lại kém như vậy ta?'

'Trên sàn nhà có mảnh ly vỡ kia kìa, mới đánh nhau hả? Ở trong đó đều là học trò đọc sách, học trò mà cũng đánh nhau sao?'

'Ha ha ha, xem ra những người đọc sách này không khác gì chúng ta, cãi nhau chút xíu liền nổi bão......'

Không ngoài ý muốn, chuyện vừa rồi bị người ta nhìn như một tuồng kịch.

Văn nhân phần lớn là da mặt mỏng, bị một đám nhóc và người ăn xin xì xầm, không chỉ có Ngụy phu tử, các học trò khác trong phủ đều đỏ mặt lên. Nếu chuyện vừa rồi bị đồn ra ngoài, bọn họ nhất định trở thành trò cười ở trấn trên.

Quách phủ không phải là quan phủ hay quý tộc quan trọng, không thể suốt ngày có người canh gác ở tường rào được, trong sân náo nhiệt hấp dẫn người có gan lớn trèo tường vào xem, cũng không có gì hiếm lạ, đặc biệt là đám nhóc con đều quậy như khỉ.

"Lão gia, tiểu nhân lập tức xử lý......"

Quản gia thấy thế, vội vàng chắp tay xin chỉ thị rời đi, phải bảo đảm không làm mất mặt gia chủ.

Bị một đám nhóc và người ăn xin vây xem náo nhiệt, tức giận của Ngụy Hồng Trương không thể không giảm, dù sao danh tiếng 'Ngụy phu tử' của hắn phải giữ gìn, đồn những lời không tốt thì không xong, chỉ có thể bực mình phất tay áo lần nữa rồi ngồi xuống, sắc mặt khó coi.

Lâm Trạch mỉm cười hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau, quay người hướng Quách viên ngoại hành lễ, xin lỗi vì đã mạo phạm.

So với Ngụy phu tử hồ đồ phát giận, hành vi của hắn làm người khác không nhìn ra nửa điểm tật xấu, thái độ hào sảng, làm Quách viên ngoại xem trọng nhìn một cái.

Khi cuộc tranh cãi kết thúc, Quách viên ngoại nhìn biểu tình hiền lành của Lâm Trạch, vẫn không giận chó đánh mèo với hắn về chuyện vừa rồi.

"Lâm lang quan là do quản gia của ta dẫn vào, xem ra hôm nay phu nhân của ngài cũng tới yến tiệc tìm sư của con trai ta?"

"Quách viên ngoại chê cười, phu lang của ta là đi xem náo nhiệt, trong nhà bần hàn, phu lang của ta không nhìn được ta vì kế sinh nhai mà đi bôn ba, lúc này mới tới quý phủ trải nghiệm thử, muốn cho ta làm tiên sinh ở Quách phủ, làm phu lang nhọc lòng, Duẫn Đường thật sự hổ thẹn......"

Nhắc tới phu lang của chính mình, vẻ mặt Lâm Trạch chắc chắc là khoe khoang ra, phiền não gì đó đều vứt ra sau đầu, suýt chút nữa nói ' phu lang của ta chủ động đi tìm việc cho ta, các ngươi mau khen đi!'.

Tuy rằng chưa nói ra, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn muốn biểu đạt, cảm giác trên cánh giống như nổi da gà.

Ngụy Hồng Trương rất là ngứa mắt khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Trạch, dựa vào cái gì hắn phải tức giận muốn chết, còn tên tiểu tử này thì vô cùng cao hứng!

Cố kỵ thân phận của mình không thể nổi giận nữa, hắn chỉ có thể ra hiệu cho người học trò bên cạnh tiến lên.

Một người học trò trẻ tuổi lập tức bước ra tới, mở miệng cười nhạo

"Lâm Trạch, không phải ngươi đã đồng ý làm tiên sinh cho con trai ông chủ Lý phường tơ lụa rồi sao? Sao lại chạy đến Quách phủ nữa, ngươi cũng biết Quách gia có địa vị cao hơn Lý gia, thư thương không cùng đường với thương nhân, nhận học trò thương nhân xong lại chạy đến Quách phủ, cái này gọi là tác phong của Lâm tú tài sao?"

Việc Lý Quảng Tài tới cầu sư ở trong thôn không có truyền tới trấn trên, sao học trò này lại biết được? là bởi vì đối phương và Lâm Kiến Văn có quan hệ rất tốt mới biết được.

Những học trò khác nghe được đều sững sờ, rất là coi thường nhìn về phía Lâm Trạch, càng kiên quyết cùng hắn phân rõ giới hạn.

Đi làm tiên sinh cho thương nhân, quả thực chính biểu hiện sa đọa, đánh mất thân phận người đọc sách......

Tuy nhiên, cũng có người không cổ hủ đồng tình, Lâm Trạch chính là học trò có thiên phú nhất trong đám người bọn họ, hiện giờ rơi vào kết cục như vậy, thực sự làm người ta đáng tiếc.

Đối mặt với ánh mắt xung quanh, Lâm Trạch mĩm cười

"Lời của vị học trò này có sai biệt, có câu giáo dục không phân nòi giống, đọc sách biết chữ sẽ nuôi dưỡng tâm hồn bên trong con người, các thánh nhân đời trước đi truyền bá học thức khắp nơi, còn không phải là hy vọng người trong thế gian đều hiểu lý lẽ, sao có thể phân ba phân bảy tước đoạt ham muốn học tập của người khác?"

"Tại sao chúng ta phải đọc sách thi đậu công danh? Còn không phải là hy vọng được triều đình trọng dụng tạo phúc cho bá tánh sao. Lúc trước Ngụy phu tử từ bỏ khoa cử đi mở tư thục, cũng muốn sự nghiệp giáo dục phát triển sáng chói. Ta hiện tại chỉ có học vấn, tự nhiên sẽ noi theo tiên sinh.... Ngụy phu tử, ngài nói có đúng hay không?"

Bị hố vào trong lời nói, Ngụy Hồng Trương có ý muốn đem chén trà trong tay quăng thêm lần nữa.

Cái này có thể nói không đúng sao? Có thể nói không đúng sao! Nếu nói con cháu thương nhân không có tư cách đọc sách, mục đích đọc sách chỉ để thi cử làm quan, còn không phải tát vào mặt mình sao, hắn lúc trước mở tư thục chính là lấy cái danh 'phát huy giáo dục' mà ra.

"Ngươi, nói, rất, đúng."

Ngụy Hồng Trương như muốn chết lặng, tâm tư muốn gϊếŧ Lâm Trạch đều có.

Lâm Trạch nhếch khóe miệng cười vui vẻ, không sợ khẩu chiến với phu tử.

"Ngụy phu tử quả nhiên là bậc thầy thông thái, Duẫn Đường cảm thấy may mắn. Bất quá hôm nay Duẫn Đường tự biết bản lĩnh của mình, tiểu công tử của Quách viên ngoại là người được đoán mệnh là Trạng Nguyên tương lai, việc chọn tiên sinh là do duyên phận. Ta và phu lang chỉ tới đây học hỏi kinh nghiệm, chờ cơ hội thích hợp ta sẽ học theo Ngụy phu tử, thứ nhất mở một tư thục tạo phúc cho bá tánh, thứ hai là kiếm sống nuôi gia đình, mong Quách viên ngoại chớ trách......"

"Không trách không trách, là Lâm lang quan sáng suốt."

Quách viên ngoại rất cao hứng, rất có hảo cảm với Lâm Trạch.

Không đem lời Lâm Trạch mở tư thục để ở trong lòng, nhưng hắn thật sự thích sự điềm tĩnh của Lâm Trạch.

Không biết vì sao, hắn cảm giác trên người Lâm Trạch có hơi thở 'đồng loại'. Tuy Quách gia có lớp áo thư hương bên ngoài, nhưng trong xương cốt vẫn là một thương nhân, chẳng lẽ đây là hợp ý trong truyền thuyết?

Quách viên ngoại vui vẻ, lập tức phất tay, nói

"Mọi người cũng uống trà lâu rồi, hôm nay là hội chợ, là ngày giai nhân tụ hội, sợ là các vị lang quan phu nhân, phu lang ở hậu viện cũng thờ ơ nói văn luận nhã, không bằng ta sai người qua bên kia xem thử đã kết thúc hay chưa, hoặc là xem học thức của các vị phu nhân, phu lang?"

Lấy ân oán cùng tính tình của Ngụy phu tử và Lâm Trạch, bọn họ cũng không biết làm bầu không khí sôi nổi lần nữa như thế nào, so với việc xem người khác cãi nhau, vẫn là xem tức phụ, phu lang của mình thể hiện càng thoải mái hơn nhiều.

"Đề nghị của Quách viên ngoại rất hay."

Các tú tài trong viện lập tức chắp tay gật đầu, tỏ vẻ rất tán đồng.