Chương 5: Hoắc gia

Edit & Beta: moè Sana

Bị tin tức Triệu Noãn Tình mất trí nhớ làm kinh ngạc, các thôn dân theo bản năng tránh cho hai mẫu tử này một con đường nhỏ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, mà người Hoắc gia còn đang chuẩn bị khóc lóc om sòm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn theo, căn bản không rõ sự tình tại sao lại thành thế này.

“Hoắc gia này vốn không dễ sống chung, Khải Minh tức phụ ngày sau này lại càng sống không nổi.”

“Còn không phải sao, các ngươi có ai thấy lão Hoắc gia đại cô nương tiểu tức phụ xuống đất làm việc chưa, việc trong việc ngoài đều là Khải Minh tức phụ làm, ngay cả tiểu Tử Thần cũng đi theo nhặt củi, xuống đất.”

“Ngươi xem hôm nay Khải Minh tức phụ không phải đã phản kháng rồi sao, sau này chỉ cần nàng ta kiên cường, người Hoắc gia cũng không thể làm gì nàng.”

“Đúng a, lúc trước nàng ta quá nhu nhược, ta nhìn còn không vừa mắt, nhưng chính nàng cũng không nói gì, chúng ta cũng không tiện chê trách.”

“Lần này nàng cái gì cũng không nhớ, sau này chắc sẽ không giống như trước nữa chứ?”

“Ta thấy hơi khó, ai mà không biết Khải Minh đứng về phía thúc thẩm, ta thấy cuộc sống sau này của Noãn Tình cũng không thoải mái được.”

“Ai nói không phải, quên đi, sau này có thể giúp thì giúp một chút! Hai mẫu tử này cũng thật đáng thương.”

Thấy không còn gì náo nhiệt để hóng, mọi người một bên nghị luận một bên quay trở về nhà, địa phương vừa rồi còn vây kín người hiện tại cũng chỉ còn lại có người một nhà Hoắc gia.

Nhìn bóng dáng hai mẫu tử kia càng lúc càng xa, lão thái bà cũng chính là nữ chủ nhân Hoắc gia Lưu thị sắc mặt trầm xuống, trong lòng bà ta có một loại cảm giác không tốt, giống như có thứ gì đó đang thoát ly khống chế của bà ta, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

“Đi, về nhà.” Lưu thị oán hận nhổ nước miếng, được nữ nhi dìu dẫn đầu về nhà, những người còn lại đều đi theo phía sau nàng.

Hoắc Tử Thần và Triệu Noãn Tình về trước người Hoắc gia một bước, trong sân có chút lộn xộn, một ít nông cụ ngổn ngang đặt ở cửa phòng tạp vật, củi được chẻ một nửa rải rác chất ở một bên, trước cửa một căn phòng còn đặt một cái chậu gỗ lớn chất đầy y phục bẩn.

Theo cách làm của nguyên chủ, nàng ta nhất định sẽ không nói hai lời liền bắt đầu thu dọn sạch sẽ, nhưng tính tình Triệu Noãn Tình không tốt như vậy, nàng trước tiên để cho nhi tử dẫn nàng trở về phòng mình, lại bị một màn trước mắt làm cho tức giận quá mức, cũng làm cho nàng đối với trình độ vô sỉ của Hoắc gia tăng thêm một bậc.

Gian phòng này cũng không nhỏ, bất quá đại kháng [1] được xây theo hướng từ đông sang tây chiếm mất một nữa không gian kê sát tường của căn phòng, đồ đạc còn lại cũng chỉ có một cái bàn, một cái ghế cùng với hai cái tủ đặt trên kháng, không còn cái gì khác nữa.

[1] Đại kháng: giường đất, giường lò "giường gạch chịu nhiệt", người miền Bắc Trung Quốc sử dụng phôi đất hoặc gạch xây thành giường dùng để ngủ, phía trên trải chiếu còn phía dưới là nơi đốt củi sưởi ấm, nối với ống khói dẫn ra bên ngoài để xả.

Giờ phút này trong phòng quả thật loạn thành một đoàn, cái ghế lật ngã trên mặt đất, bàn cũng lệch sang một bên.

Một ít y phục với nhiều miếng vá bị ném trên mặt đất một cách lộn xộn, phía trên còn có vài cái dấu chân mang dính bùn, vừa nhìn liền biết chính là cố ý giẫm lên, bởi vì kích thước dấu chân kia cũng không lớn, thoạt nhìn giống như của tiểu hài tử.

Còn có mấy kiện trường sam của nam tử bị ném ở trên kháng, rõ ràng là được lựa ra.

Trên kháng có một đôi tủ gỗ, nhìn gỗ hẳn là gỗ long não, chế tác rất tinh xảo, nhưng bây giờ cửa tủ lại mở toang, bên trong hẳn là để chăn màn, cũng là loạn thành một đống.

Nhìn căn phòng có thể so với hiện trường một vụ trộm cắp này, Triệu Noãn Tình cảm thấy ngột ngạt, lại nghĩ tới sau này phải sống chung với người Hoắc gia, nàng liền cảm thấy trước mắt một mảnh ảm đạm, cực kỳ không tình nguyện.

Nàng ôm bánh bao nhỏ đặt lên mép kháng, nhận mệnh thu dọn y phục bẩn trên mặt đất để sang một bên, sau đó bò lên thu thập đồ trên kháng.

Hoắc Tử Thần ngồi suy nghĩ một hồi, cũng bò lên, thu thập y phục nằm rải rác trên giường gom lại bên cạnh Triệu Noãn Tình.

Triệu Noãn Tình nhìn nhi tử ngoan ngoãn này, tay thì dọn dẹp miệng thì hỏi: “Tử Thần, có thể cùng mẫu thân nói chút chuyện trong nhà không? Mẫu thân cái gì cũng không nhớ rõ.”

Động tác trong tay Hoắc Tử Thần dừng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó mới mở miệng nói: “Mẫu thân hỏi đi! Tử Thần biết cái gì đều nói cho mẫu thân.”

“Tử Thần thật ngoan”, Triệu Noãn Tình đưa tay xoa xoa đầu nó, vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy trong sân một trận ồn ào, người Hoắc gia cũng đã trở lại.

Nhìn sân loạn thất bát tao, lại nhìn cửa phòng Triệu Noãn Tình đóng chặt, Lưu thị oán hận nhổ một ngụm nước miếng, bắt đầu sai khiến ba đứa nhi tức thu dọn sân vườn, người nấu cơm thì nấu cơm, thỉnh thoảng mắng mấy câu như “tiện nhân”, “tiểu tao hóa”, “tiện đề tử”, “bạch nhãn lang”.

Từ khi bọn họ bước vào phòng, Hoắc Tử Thần vẫn nhìn Triệu Noãn Tình chăm chú, kết quả phát hiện nàng trấn định giống như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngay cả động tác gấp y phục trong tay cũng không dừng lại chút nào, một chút cũng không bị ảnh hưởng, trong lòng hắn có thêm một tia cảm giác khác thường nói không rõ.

Trấn Quốc Công sắp xếp lại ngôn ngữ, tận lực dùng đồng ngôn đồng ngữ nói ra tình huống Hoắc gia trong trí nhớ cùng sau này điều tra được. Vừa nói vừa quan sát thần sắc Triệu Noãn Tình, hắn biết hắn nói hơi nhiều, tiểu hài tử ba tuổi bình thường không có khả năng nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả của tất cả mọi chuyện như vậy, cho nên hắn muốn thử xem mẫu thân đến tột cùng có thể phát hiện sự khác thường của hắn hay không, đương nhiên hắn cũng nghĩ kỹ nếu mẫu thân phát hiện khác thường phải giải thích như thế nào.

Chỉ là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới mẫu thân ban đầu thần sắc đúng là kinh ngạc, nhưng về sau liền biến thành hiểu rõ cùng bội phục, còn có căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính là không có

nghi hoặc cùng không tín nhiệm.

Lần này Hoắc Tử Thần liền vui vẻ, nghĩ tới việc hắn một lão đầu bảy mươi sáu tuổi chết già phải diễn thành một tiểu hài tử ba tuổi, cảm giác này thật sự có chút buồn bực.

Nhưng thật muốn thả lỏng mà sống, hắn lại cảm thấy không chút nắm chắc về cuộc sống sớm chiều chung sống cùng với mẫu thân sau này, dù sao trong một đêm từ một nãi oa cái gì cũng không hiểu biến thành tiểu hài tử cái gì cũng có thể nói thì thật sự có chút kinh hãi.

Kỳ thật Hoắc Tử Thần lo lắng hơi thái quá, thứ nhất Triệu Noãn Tình căn bản là không biết trước kia hắn như thế nào, thứ hai nàng cũng không phải là người có nhiều hiểu biết đối với tiểu hài tử.

Trước Mạt Thế Triệu Noãn Tình liền căm thù lũ quỷ nhỏ nhà họ hàng thân thích, mà sau Mạt Thế tiểu hài tử có thể sống sót không phải thực lực cường hãn chính là có xuất thân vững vàng, trong mắt Triệu Noãn Tình giống nhau chính là con gấu. Căn cứ vào vô số kinh nghiệm đọc truyện của nàng, hài tử ngoan, chất lượng cao, tố chất cao chỉ tồn tại trong truyện, chỉ là không nghĩ tới, hài tử của nàng cư nhiên chính là một “hài tử nhà người ta” a!

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn nói liên tục kia, lời nói ra trật tự rõ ràng cỡ nào, dùng từ chuẩn xác cỡ nào, logic chặt chẽ cỡ nào!

Triệu Noãn Tình hai mắt lóe hồng tinh mà không hề hay biết, đối với tiểu hài tử ba tuổi mà nói, thao thao bất tuyệt như vậy, tự thuật logic rõ ràng như vậy có bao nhiêu không hợp với lẽ thường. Nàng đối với tin tức vừa mới nghe được đưa ra kết luận: người Hoắc gia đúng là khinh người quá đáng.

Thì ra căn nhà này cũng không phải của thúc thẩm Hoắc gia, mà là do phụ mẫu Hoắc Khải Minh, trượng phu tiện nghi của nguyên chủ xây lên, chỉ là bọn họ gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng, người đệ đệ mới lấy danh nghĩa chăm sóc chất tử mang theo người nhà dọn vào ở cùng.

Được a! Ở nhà người ta, khi dễ hậu bối người ta, người nhà này đúng là tốt! Triệu Noãn Tình trầm mặc nghĩ.