Chương 39: Sau lưng "Thần miếu" có huyền cơ?

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh đang đứng trước một ngôi miếu đổ nát ở sườn núi, dưới chân hai người là thềm đá loang lổ những vết rêu, trên đó có một đống dấu chân lộn xộn, dấu chân người, dấu chân động vật, mới có, cũ có.

Thấy cảnh vật trước mặt, một cỗ lo lắng trào dâng trong lòng Triệu Noãn Tình, mà Hoắc Khải Minh bên cạnh sắc mặt cũng khó coi không kém.

Hắn có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết nơi này là nơi nào, vì trong ký ức của nguyên chủ, từ nhỏ đã bị cha nương hắn nhắc nhở, ngàn vạn lần không được vào ngôi miếu đổ nát trong núi.

Nghe dân làng truyền tai nhau rằng, có một cô nương từng bị treo cổ ở đó, nàng chưa thành thân đã bị phát hiện châu thai ám kết(1), trải qua nhiều biện pháp gặng hỏi mới biết đương sự là một tên hòa thượng trong miếu, chuyện này đã gây náo động cả thôn, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, tộc nhân của cô nương đó đã tới miếu tìm tên hòa thượng kia.

(1)Châu thai ám kết: ẩn dụ một người phụ nữ có thai vì nɠɵạı ŧìиɧ, hoặc lén lút quan hệ với ai đó.

Trải qua nhiều ngày giằng co, cuối cùng tên hòa thượng kia bị đuổi khỏi Phật môn, giao cho tộc nhân của cô nương đó xử trí.

Sau đó không biết kết cục ra sao, nhưng có người nói tên hòa thượng bị dìm xuống ao, có người nói tên hòa thượng bị tộc nhân đánh chết, có người nói tên hòa thượng bị đuổi ra khỏi thôn,... tóm lại kết cục nào cũng có, không biết cái nào thật cái nào giả, điều duy nhất có thể chắc chắn là kể từ đó về sau không ai nhìn thấy tên hòa thượng kia nữa.

Mọi người gặp lại cô nương kia là chuyện của một tháng sau, nàng mặc một thân áo váy đỏ tươi treo cổ ở trước cửa miếu, mà trong miếu tất cả hòa thượng đều đã chết, sắc mặt đen kịt không có sinh lực, hiển nhiên đều đã bị độc chết.

Từ đó về sau ngôi miếu này ít hương khói dần, ít người lui tới dần. Một hôm, có người thợ săn ban đêm lên núi săn thú, dừng chân nghỉ ngơi ở ngôi miếu này, kết quả sáng sớm hôm sau, thôn dân lên núi nhặt củi phát hiện hắn sốt cao hôn mê bất tỉnh nằm trước cửa miếu.

Người thợ săn sau khi được đưa về nhà, tỉnh lại thì có những biểu hiện điên khùng, vừa nhìn thấy người liền sợ hãi, suốt ngày lải nhải "Hồng y nữ quỷ", "Hòa thượng công tử" gì gì đó, và không bao lâu thì chết.

Sau này, thôn dân đi ngang qua ngôi miếu nghe được bên trong có động tĩnh, nên có một số người to gan muốn tìm hiểu tình hình bên trong, lúc bọn họ đi là ban ngày, nhưng lúc trở về lại là đêm hôm khuya khoắt. Sau chuyến đi đó, tất cả bọn họ ai cũng có bộ dạng kinh hồn như gặp phải quỷ dữ, luôn giấu kín như bưng chuyện ngày hôm đó gặp phải, chỉ thấy họ nói với mọi người về sau nhất định phải tránh xa ngôi miếu kia một chút.

Không lâu sau, những người vì tò mò mà đi vào trong miếu đó, không phải chết oan chết uổng, thì cũng bệnh tật liên miên nằm liệt giường, tóm lại không ai có một cái chết êm đẹp.

Sau khi sự tình được truyền ra ngoài, dân làng đều dặn dò con cháu mình tuyệt đối không được đến gần ngôi miếu trên núi. Một thời gian sau, người đi qua ngôi miếu càng ngày càng ít, đường đi tới đó cũng dần dần mọc đầy cỏ dại, cuối cùng ngay cả đường mòn cũng không còn nữa.

Giải thích sơ qua về sự tích của ngôi miếu cho Triệu Noãn Tình hiểu, Hoắc Khải Minh lấy lại bình tĩnh, cất bước đi vào trong miếu.

Thực ra trước khi xuyên không tới đây, hắn không tin những loại chuyện này. Ở thời đại hắn sống, khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, đến nỗi sao trời và biển rộng cũng có thể tự nhiên lui tới. Vì thế những hiện tượng như yêu ma, quỷ quái, thần linh đều có thể dùng khoa học để giải thích.

Nhưng hiện tại hắn chẳng những xuyên không mà còn trọng sinh, xuyên không có thể dùng lý luận thời không(2) để giải thích, vậy linh hồn hắn xuyên không vào cơ thể người khác thì giải thích như thế nào đây?

(2)Lý luận thời không: Lý luận thời gian và không gian.

Hắn không thể giải thích được vì sao, nên hiện tại đồng chí Thượng Tướng cảm thấy hơi sợ hãi trước những hiện tượng siêu nhiên này.

So với hắn, khả năng tiếp thu những chuyện này của Triệu Noãn Tình cao hơn nhiều, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút bồn chồn lo lắng. Bất quá, vừa nghĩ đến tiểu bánh bao một mình ở cái nơi ma quái kia, nàng liền lấy lại bình tĩnh, đi theo sau Hoắc Khải Minh vào cửa miếu.

Trong sân vô cùng cũ nát, đại điện vốn uy vũ trang nghiêm nay lại tràn đầy hơi thở suy tàn, dưới mái hiên khắp nơi đều là mạng nhện giăng kín, lớp sơn trên cửa gỗ quanh năm bị mưa gió ăn mòn đã sớm tróc ra loang lổ một mảnh, gỗ bên trong cũng bắt đầu mục nát, trên mặt đất có một tầng bụi thật dày, có thể thấy rõ đôi ba dấu chân người mới mẻ hằn lên.

Dấu chân trên mặt đất rất rõ ràng, có thể thấy được dấu chân của một người lớn, có đi vào đi ra, nhưng bốn dấu chân khác tương đối nhỏ chỉ có đi vào không có đi ra. Điều này rất khớp với lời Phương Thục Bình đã nói, ả ta dẫn hai tiểu hài tử tới đây, sau đó không biết dùng cách gì dụ dỗ bọn nhỏ ở lại, còn mình thì trở về nhà.

Triệu Noãn Tình không nhịn được đi về phía trước vài bước, đứng ở cửa đại điện. Mái nhà đã bị sụp một nửa, ánh mặt trời sáng chói xuyên thấu qua nóc nhà, chiếu vào trong phòng, một thân ảnh nho nhỏ nằm bất động trên bàn thờ trước mặt Bồ Tát.

“Đó là…” Ánh mắt Triệu Noãn Tình rất tốt, không cần nhìn kỹ cũng biết đó tuyệt đối không phải nhi tử của nàng, hơn nữa nhìn thân hình mũm mĩm kia là biết ngay, đó là Hoắc Tử Lan, nhi tử của Dương Kim Hoa và Hoắc Khải Tinh.

“Đó là Tử Lan." Hoắc Khải Minh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Triệu Noãn Tình, tiếp lời nàng.

"Tử Thần không có ở đây, vậy ngươi nghĩ nó có thể đi đâu?" Triệu Noãn Tình liếc nhìn một vòng quanh đại điện, không buông tha một ngóc ngách nào, nhưng không phát hiện có sự tồn tại của người thứ hai, trong lòng càng thêm sốt ruột.

“Nàng đừng nóng vội, chúng ta đi vào trong một chút xem sao." Giọng Hoắc Khải Minh rất bình tĩnh, phần nào xoa dịu lo lắng của Triệu Noãn Tình.

"Ân!" Triệu Noãn Tình máy móc đáp, vội vàng tiến vào đại điện, nhưng suốt đoạn đường, nàng cũng không quên quan sát dấu chân trên sàn nhà, kết quả phát hiện một trong hai cặp dấu chân nhỏ từ bên cạnh bàn thờ vòng qua tượng Phật đi về phía sau.

Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh nhìn nhau như hiểu ra cái gì đó, hai người lần theo dấu chân đi về phía sau tượng Phật.

Phía sau đại điện cũng mục nát không kém, cửa sau bằng gỗ bị lủng một lỗ lớn đủ cho một người trưởng thành chui lọt.

Chủ nhân của dấu chân nhỏ kia hiển nhiên đã đến nơi này, hơn nữa còn chui qua cái lỗ đó, bởi vì dấu vết trên cánh cửa cao cao đó vẫn còn, hắn hẳn là bò qua, vì trên bậc thềm không chỉ để lại dấu chân, mà còn để lại một dấu bàn tay rõ ràng.

“Là Tử Thần." Triệu Noãn Tình cẩn thận đo kích thước của dấu tay, quay đầu nói với Hoắc Khải Minh.

“Ừ, chúng ta qua đó xem thử.”

Từ lỗ thủng trên cửa chui qua, một cảnh tượng đẹp đẽ xuất hiện trước mắt hai người, một hành lang lát đá cuội từ cửa sau đại điện kéo dài đến cửa một tòa tiểu viện cách đó không xa.

Sân không lớn, cũng không có tường viện(3), chỉ thưa thớt cắm mấy cây trúc nhỏ, cọc trúc cao thẳng tắp, phủ đầy dây leo xanh tươi, bện thành một bức tường thực vật, phía trên lác đác có mấy nụ hoa hồng hồng vàng vàng, có thể tưởng tượng được quang cảnh đẹp đẽ biết bao nhiêu.

(3)Tường viện: Hàng rào ngăn cách.

Triệu Noãn Tình căn bản không có thời gian thưởng thức khu vườn kỳ lạ này, hai mắt nàng nhìn chằm chằm căn nhà gỗ sừng sững ở giữa sân, bởi vì nàng nghe thấy từ trong đó truyền ra giọng trẻ con quen thuộc, đó chính là nhi tử của nàng - Hoắc Tử Thần.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta nên vào đó không?” Triệu Noãn Tình không quay đầu, hỏi Hoắc Khải Minh. Chính nàng cũng không phát hiện ra, đối với sự tồn tại của nam tử này, nàng chẳng những không bài xích, ngược lại khi có chuyện xảy ra, theo bản năng xem hắn như là chỗ dựa.

“Ừ, Tử Thần ở bên trong." Hoắc Khải Minh hiển nhiên cũng phát hiện Hoắc Tử Thần ở trong căn nhà đó, tâm trạng thả lỏng đáp.

“Có ai ở trong nhà không?" Triệu Noãn Tình lớn giọng hỏi.

"Nương…" Rất nhanh trước cửa phòng liền xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, giống như một viên đạn nhỏ lao ra ngoài, mở tung cửa hàng rào đang khép hờ, sà vào lòng Triệu Noãn Tình, "Nương, sao bây giờ người mới tới?"

Vừa rồi lo lắng bao nhiêu, bây giờ Triệu Noãn Tình liền muốn đánh người bấy nhiêu, nàng cắn răng, đẩy nhẹ tiểu bánh bao từ trong lòng mình ra, để hắn đứng vững, tức giận hỏi: "Ngươi sao lại đến nơi này?"

"Là một gia gia quái dị dẫn hài nhi đến đây." Nó như nghĩ tới chuyện gì đó khủng khϊếp, toàn thân run rẩy.