Chương 32: Huynh đệ Hoắc gia vào núi

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

Lưu thị hận không thể đập một viên gạch lên đầu Dương Kim Hoa, sao trong mắt nàng ta chỉ nhìn thấy mỗi con thỏ thế này?

Cả ngày hôm qua và sáng nay Triệu Noãn Tình đều không có ở nhà, cả nhà Hoắc gia mấy người bọn họ không có một bữa cơm nên hồn, trong nhà không có ai dọn dẹp, người Hoắc gia trước kia đã nhàn tản quen thói rồi, ai cũng không muốn động thủ làm việc. Lưu thị còn đang tìm mọi cách để Triệu Noãn Tình cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa giống như trước kia, kết quả chưa kịp mở lời lại bị Dương Kim Hoa náo loạn thành như vậy, thật tức chết bà ta mà.

“Đủ rồi đủ rồi, tiểu hài tử nhìn vậy chứ rất khoẻ mạnh, đá hai cước cũng không có chuyện gì đâu, ngươi cũng đừng náo nữa.” Lưu thị nói với Dương Kim Hoa.

Lưu thị cười thầm trong lòng, lần này rõ ràng là bọn Dương Kim Hoa chịu thiệt thòi, bà ta vừa nói như vậy chính là đang nói giúp Triệu Noãn Tình, nếu Triệu Noãn Tình thức thời, về sau nên lo hết tất cả công việc trong nhà như trước kia.

Nhưng bà ta đã quên một điều, Triệu Noãn Tình trước mắt này tâm tư đã không còn giống như trước kia, cũng không phải bà ta nói đôi ba lời là có thể làm dịu được nàng, nàng đã không còn là một Triệu Noãn Tình nhu nhược làm theo ý bà ta như trước đây nữa.

“Con thỏ này là Tử Thần bắt được, sử dụng như thế nào là do nó định đoạt. Còn nữa, sau này nếu có người không biết điều lại động thủ với Tử Thần, ta một chút cũng không ngại dạy người đó cách làm người như thế nào đâu." Triệu Noãn Tình nói xong, không thèm liếc nhìn người nhà Hoắc gia một cái, lưng đeo gùi, một tay xách con thỏ một tay dắt Hoắc Tử Thần đi một mạch ra cửa.

Trơ mắt nhìn con thỏ sắp đến tay giờ đã không còn nữa, lại oan uổng bị một cước đau gần chết, Hoắc Tử Lan hắng giọng lớn tiếng gào khóc um sùm.

“Đủ rồi, đừng náo nữa, có bản lĩnh thì tự mình làm mà ăn, không có bản lĩnh thì đừng có mà tham lam!” Lưu thị tức giận nói xong cũng quay phắt đi.

“Nương, ta muốn ăn thịt thỏ, ta muốn ăn thịt thỏ, oa…oa…” Hoắc Tử Lan nghe Lưu thị nói xong liền nhìn nương hắn, hắn hiện tại trong lòng chỉ nhớ thương con thỏ, muốn ăn thịt thỏ nên ở trong lòng Dương Kim Hoa náo loạn cả lên vừa đá vừa đạp.

“Đương gia, hay là chàng lên núi một chuyến xem thử, không có lý nào Triệu Noãn Tình một phụ nhân chân yếu tay mềm lại có thể bắt được thỏ, chàng một đại lão gia lại không bắt được.” Dương Kim Hoa vừa dỗ dành Hoắc Tử Lan trong lòng, vừa nói với Hoắc Khải Trạch.

Hoắc Khải Trạch kỳ thật cũng thấy thèm, Lưu thị làm đương gia thật sự là quá keo kiệt, hầu như không bao giờ mua thịt ăn, chỉ thỉnh thoảng khi đại đường ca từ trấn trên trở về sẽ mang theo một cân thịt, nhưng trong nhà nhiều người như vậy, mỗi người chỉ được một ít, không đủ nhét kẽ răng hắn ta, ngẫm lại con thỏ vừa rồi, chí ít cũng nặng ba bốn cân, đủ cho một nhà ăn mấy người bọn họ ăn no nê.

Đưa tay lau nước miếng nơi khóe miệng, Hoắc Khải Trạch liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Dương Kim Hoa, nhưng hắn biết muốn tìm được thú rừng, chỉ ở dưới chân núi thì không được, nhất định phải lên núi, hắn nghĩ đi nghĩ lại không dám đi một mình, vì thế đắn đo một chút bèn nói: “Ta tìm lão tam đi cùng.”

“Được, tam thúc nói thế nào thì số lần vào núi cũng nhiều hơn chàng, chàng đi theo thúc ấy là được.” Dương Kim Hoa nói.

“Ta biết rồi, nàng và Tử Lan ở nhà chờ ta mang thịt về nhé!” Nói xong Hoắc Khải Trạch liền đi tìm Hoắc Khải Ngôn.

“Tử Lan, ngươi nghe thấy không, cha ngươi cũng đi săn thỏ cho ngươi, buổi tối ngươi có thịt ăn rồi, mau nín đi nào đừng khóc nữa!” Dương Kim Hoa cao hứng nói với Hoắc Tử Lan.

“Ô, ta cũng có thịt thỏ ăn, ta muốn cho thằng nhóc kia nhìn ta ăn, ngay cả xương cũng không cho nó gặm, để nó ngửi mùi thèm chết nó. Đáng đời nó không cho ta ăn thịt thỏ.” Hoắc Tử Lan lau nước mắt, hung dữ nói.

“Được, Tử Lan nói cái gì thì là cái đó, nào, nương dẫn ngươi đi ngủ trưa, chờ ngươi tỉnh dậy cha ngươi sẽ mang theo thỏ trở lại.”

“Vậy ta muốn ăn hai cái chân thỏ.”

“Được, ngươi muốn ăn cái gì cũng được…” Mẫu tử Dương Kim Hoa vừa nói vừa trở về phòng.

Ra khỏi nhà, Triệu Noãn Tình cùng Hoắc Tử Thần tìm một nơi làm sạch lông thỏ rồi nướng lên, hai mẫu tử chia nhau ăn nửa con là đã đủ no, nửa con còn lại dưới đề nghị của Hoắc Tử Thần dùng một mảnh lá lớn bọc lại, chừa lại cho cha nó trở về ăn.

Nhìn những con thỏ nhỏ trong gùi bắt đầu gặm cỏ, Triệu Noãn Tình có chút nhức đầu, nếu để chúng trong nhà nuôi, chắc chắn chưa kịp đợi chúng lớn lên đã bị Hoắc Tử Lan ăn mất rồi, vì thế nàng hỏi nhi tử: "Tử Thần à, những con thỏ này không thể nuôi ở nhà, ngươi có biết chỗ nào khác có thể nuôi không?"

“Cái này…” Hoắc Tử Thần nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cũng nhớ tới một người, “Nương, chúng ta để thỏ nuôi ở nhà tiểu Đậu tử đi!”

“Tiểu Đậu tử là ai?” Triệu Noãn Tình cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

“Chính là tiểu hài tử mà lúc nãi nãi đánh ta, đã tìm nương đến đó!” Hoắc Tử Thần nói.

Một tiểu tử ba tuổi miệng còn chưa hết mùi sữa lại nói người khác là tiểu hài tử thật sự rất buồn cười, Triệu Noãn Tình không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt không có thịt của Hoắc Tử Thần.

“Đừng lúc nào cũng nhéo mặt hài nhi.” Hoắc Tử Thần vừa kháng nghị tránh mặt đi, vừa dẫn Triệu Noãn Tình đi về phía nhà tiểu Đậu tử.

Tiểu Đậu tử đại danh Hoắc Chí Cương, cha hắn năm xưa sinh bệnh mất sớm, nương hắn tái giá lần nữa, hiện tại trong nhà cũng chỉ có hắn và nãi nãi. Sau khi nghe Hoắc Tử Thần nói, Hoắc nãi nãi rất cao hứng liền đồng ý, lúc bà còn trẻ đã nuôi qua không ít thỏ, dựa vào nghề nuôi thỏ cũng kiếm được không ít tiền nuôi sống gia đình.

Từ nhà tiểu Đậu tử đi ra, mẫu tử Triệu Noãn Tình đυ.ng phải hai anh em Hoắc Khải Trạch và Hoắc Khải Ngôn, hai người này vừa thấy Triệu Noãn Tình là bày ra một bộ dạng hận không thể ăn thịt nàng, làm nàng sợ hết hồn.

“Làm gì nhìn ta như vậy?” Triệu Noãn Tình lấy lại tinh thần, không vui hỏi.

“Làm hại huynh đệ chúng ta thảm như vậy, ngươi còn có mặt mũi hỏi.” Hoắc Khải Ngôn, người có tính khí nóng nảy nhất, hung dữ nói.

Triệu Noãn Tình sau khi nghe xong lời của hắn mới chú ý tới hai huynh đệ này cũng không biết đã làm gì, cả người chật vật không gì tả nổi, quần áo thì rách rưới, có chỗ chỉ còn một mảnh vải, trên mặt trên cổ cũng là từng đạo vết xước có sâu có nông, thoạt nhìn quả thật rất thảm, bất quá… “Các ngươi biến thành như vậy liên quan gì đến ta?”

“Ngươi còn không thừa nhận?” Giọng Hoắc Khải Ngôn rất lớn, tiếng rống vừa rồi đã thu hút người ở gần đó mở cửa nhìn ra phía bọn họ.

“Ta thừa nhận cái gì?” Triệu Noãn Tình thật sự không hiểu có chuyện gì đã xảy ra, hôm nay nàng còn chưa từng nói chuyện với hai người này đâu!

"Ngươi còn nói, nếu không phải là ngươi cùng thằng nhãi con này dùng thịt thỏ chọc Tử Lan thèm, thì đang yên đang lành sao lại nháo muốn thịt thỏ chứ? Nó không nháo thì hai huynh đệ chúng ta sẽ không lên núi săn thỏ, cũng sẽ không xui xẻo đến mức gặp phải lợn rừng như thế này.” Hoắc Khải Ngôn càng nói càng lớn tiếng.

Triệu Noãn Tình nghe xong quả thực không biết nói gì hơn, đây là logic cường đạo gì vậy, bọn họ lên núi không may gặp lợn rừng là do nàng không chia thịt thỏ cho Hoắc Tử Lan ư? Thật nực cười mà!

Mặc kệ hai tên tâm thần này, Triệu Noãn Tình dắt Hoắc Tử Thần định về nhà.

“Ta còn chưa nói xong ngươi đã tính đi đâu! Đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, tiện thể phân xử cho chúng ta, xem chúng ta ai đúng ai sai.” Hoắc Khải Ngôn chắn ngang đường Triệu Noãn Tình, không cho nàng rời đi.

Lúc này có nhiều người trong thôn vì tò mò mà vây quanh, cũng có người tốt bụng bảo hài tử nhà mình nhanh chóng đến Hoắc gia gọi người.

“Được, ngươi nói xem, lý do vì sao mà hôm nay ngươi lại đem mọi chuyện đổ lỗi cho ta như vậy.” Thấy vậy, Triệu Noãn Tình đâu cũng không đi xem thử hắn ta tính nói gì, nàng bảo Hoắc Tử Thần đứng bên cạnh mình, sau đó nhìn Hoắc Khải Ngôn nói.

“Nói thì nói, ai sợ ai chứ, ngươi làm bá mẫu vào núi săn được thỏ, cho chất nhi ăn một miếng thì có làm sao? Ngươi ngược lại, chẳng những không cho còn đá Tử Lan nhà ta một cước, ta nói chuyện này có phải là sự thật hay không?” Hoắc Khải Ngôn lớn tiếng với nàng.

Nghe Hoắc Khải Ngôn nói xong Triệu Noãn Tình trong lòng đã bắt đầu cười ha hả, Hoắc Khải Ngôn này nhìn bề ngoài thoạt nhìn có vẻ cao lớn thô kệch, đầu óc đơn giản nhưng không ngờ trong bụng dạ xấu xa như vậy. Nếu không phải lúc sáng nàng cũng có mặt ở đó thì khi nghe Hoắc Khải Ngôn nói nàng cũng cảm thấy chuyện này là nàng sai.

“Lúc này ngươi mới nhớ tới ta là bá mẫu của nó? Vậy nó mở miệng tiện nhân này tiện nhân kia, đối với Tử Thần mở miệng tiểu súc sinh, khép miệng thằng nhãi con, nó coi ta là bá mẫu sao? Lên núi săn thỏ, ngươi nói có vẻ nhẹ nhàng nhỉ, vừa rồi ngươi cũng vào núi, ngươi cũng săn thỏ mà, thỏ đâu?” Triệu Noãn Tình khinh bỉ liếc hắn một cái.

“Nói đến việc ta đá nó một cước, sao ngươi không hỏi tại sao ta lại đá nó? Lúc trước đệ muội sinh non như thế nào ngươi không biết sao? Hoắc Tử Lan có ý húc đυ.ng vào ta, ta còn phải đứng yên ở đó chờ nó húc vào? Xin lỗi, chuyện này chỉ có tam thẩm của hắn chịu nổi, ta không chịu được.”

Triệu Noãn Tình chỉ cần dùng vài ba câu liền phản bác lại lời nói của Hoắc Khải Ngôn, đùa chứ, kiếp trước Triệu Noãn Tình đã am hiểu sâu sắc một đạo lý: Tạo dao nhất trương chuỷ, tịch dao bào đoạn thoái(1). Nếu hôm nay không làm rõ sự tình trước mặt mọi người, về sau thanh danh của nàng cùng nhi tử sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

(1)Tạo dao nhất trương chuỷ, tịch dao bào đoạn thoái: Tung tin đồn tin vịt thì rất dễ dàng, nhưng bác bỏ cái chính nó rất khó khăn.

tạo dao: tung tin đồn

tịch dao: bác bỏ tin đồn

bào đoạn thoái: chạy đến mức gãy chân.