Chương 3: Gây khó dễ

Editor & Beta: mèo Sana

Hai bà tức Dương Kim Hoa bình thường ở trong thôn luôn ỷ vào việc bà bà có thể khóc lóc om sòm gây chuyện, nàng dâu lúc gây chuyện lại có thể đánh nhau, cả thôn không ít người có ý kiến với các nàng, lần này nhìn thấy các nàng bị xấu mặt, cảm thấy mười phần cao hứng, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

“Dương Kim Hoa cũng có ngày hôm nay, quả thực đáng đời!”

“Đúng a, lần trước gà nhà các nàng chạy đến nhà chúng ta, ăn không ít đồ ăn trong sân không nói, Hoắc thẩm cứ khăng khăng cho rằng gà nhà các nàng đẻ trứng ở nhà ta, chặn ở cửa nhà ta mắng nửa ngày, cuối cùng bà bà ta thật sự chịu không nổi, cho bà ta hai quả trứng gà mới xem như xong chuyện.”

“Lần đó Tử Lan nhà bọn họ thấy Trụ Tử nhà ta ăn kẹo đường, chẳng những tới cướp đồ ăn, còn đẩy Trụ Tử nhà ta té ngã trầy cả tay, ta tìm nhà bọn họ nói chuyện, Dương Kim Hoa lại nói Trụ Tử nhà ta đáng đời, ai bảo hắn không chia kẹo đường cho Tử Lan ăn.”

“Haizz, chuyện này đã tính là gì, các ngươi quên rồi sao, thu hoạch vụ thu mấy năm trước, Cầm Nương không cẩn thận đυ.ng trúng người nàng một cái, kết quả bị nàng bắt đền hai mươi cân lương thực?”

“Đúng đúng đúng, chính là có chuyện đó.”

“Trước tiên khoan nhắc đến Dương Kim Hoa, các ngươi nói Triệu Noãn Tình xảy ra chuyện gì, bệnh một trận xong còn có thể thông suốt luôn à?”

“Đúng rồi, ngươi không nhắc ta còn chưa nghĩ tới, Triệu Noãn Tình xem như sống lại rồi, bằng không cả nhà kia đều là thứ lười biếng, chỉ có một mình nàng ngốc hồ hồ ra sức làm việc, sớm muộn gì cũng mệt chết. Tử Thần đi theo nàng cũng thật đáng thương.”

“Là ai nói nàng bị bệnh? Ta nói cho các ngươi biết, nghe người ta nói Triệu Noãn Tình bị Hoắc Minh Hà đẩy xuống sông, lúc cứu lên đã bất tỉnh, kết quả Lão Hoắc gia liền ném người vào nhà cũ, ngay cả một đại phu cũng không mời, nàng có thể chịu đựng được coi như là mạng lớn.”

“Thật đúng là! Lão Hoắc gia cũng thật không ra gì…”

Nghe đến đó Triệu Noãn Tình trên cơ bản có thể xâu chuỗi các sự kiện lại, càng làm nàng yên tâm chính là không có người cho rằng linh hồn bên trong cơ thể này đã bị thay đổi, mà tất cả đều cho rằng nàng bị khi dễ đến đường cùng phải phản kháng lại.

Quả thực là quá tốt, chỉ cần nàng nói ra chuyện mất trí nhớ thì hết thảy đều thỏa đáng.

Phải nói như thế nào đây? Thời cơ cũng không dễ tìm, nàng cũng không thể vội vàng nói với người ta nàng không nhớ bất cứ việc gì được?

“Nương! Người làm sao vậy?”

“Nương!”

“Nương, đừng ngồi dưới đất, mau đứng lên!”

Ba nam nhân đẩy đám người ra đi tới trước mặt lão thái bà, hai người trong đó nâng bà ta dậy, một người còn lại đi tới trước mặt Dương Kim Hoa đỡ nàng ta.

“Cha hắn a, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ngươi nếu không tới ta sẽ bị người ta đánh chết,” Thấy nam nhân của nàng tới, Dương Kim Hoa cảm thấy sức mạnh của nàng lại trở về, nàng chỉ tay vào Triệu Noãn Tình mà cáo trạng: “Đường tẩu đánh nương, ta bảo nàng nhận sai, kết quả ta cũng bị nàng đánh hai cái tát, ngươi nhìn xem…” Nói xong ngẩn gương mặt to tròn như quả trứng cho người vừa tới xem, còn làm bộ dẩu môi.

Nói đến chuyện làm nũng, nếu là một đứa nhỏ hoặc là nữ nhân dáng dấp yểu điệu một chút thì tạm chấp nhận, nhưng đáng nói là cái người tên Dương Kim Hoa này, mặt bị Triệu Noãn Tình không chút lưu tình tát hai cái sưng như bánh nướng, nhìn mặt nàng ta chắc chắn có thể tiết kiệm được một bữa cơm, nữ nhân trong thôn đang vây quanh xem náo nhiệt đều cùng lúc làm động tác nôn khan, thật là đau mắt quá.

Nam nhân nàng ta nhịn không được tránh nhìn vào mặt thê tử, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt hỏi nàng: “Ngươi nói ngươi bị đường tẩu đánh?”

“Hoắc Khải Kiệt, ngươi có ý gì? ta vu oan cho Triệu Noãn Tình làm gì? Ngươi cái loại phụ lòng hán, nói, có phải ngươi coi trọng cái thứ hồ ly tinh kia không? mới nhìn ta chỗ nào cũng không vừa mắt, ngay cả lời ta nói cũng không tin, ngươi nói đi!!!” Dương Kim Hoa nghe nam nhân hỏi vậy thì tức giận công tâm, mắng hắn ta một trận xối xả.

“Người đang nói hồ đồ gì vậy?” Hoắc Khải Kiệt không nhịn được, “Lời này có thể tùy tiện nói sao?”

“Rõ ràng ngươi không tin ta!” Dương Kim Hoa lại bĩu môi một lần nữa.

“Ta lúc nào nói không tin, bất quá chỉ là hỏi một chút, ngươi nói ta đương nhiên sẽ tin!”

“Nói vậy còn chấp nhận được, Triệu Noãn Tình đánh ta, ngươi xem mặt của ta, ngươi phải báo thù cho ta.” Dương Kim Hoa đã rất hài lòng, mặt thì sưng húp vậy mà vẫn nở nụ cười.

Triệu Noãn Tình nghe xong đối thoại của đôi phu thê này, cảm thấy cả người ngứa ngáy, đây là tổ hợp thiểu năng trí tuệ gì vậy. Hơn nữa, đường tẩu? Thì ra lão bà tử này là bà bà a?!

Bên kia hai huynh đệ khác của Hoắc gia cũng nghe xong toàn bộ sự việc qua lời kể thêm mắm dặm muối của mẫu nữ Hoắc gia, đối với biểu tình kinh ngạc của thôn dân vây xem chung quanh làm như không thấy, sau khi hội hợp với nam nhân của Dương Kim Hoa thì cùng nhau đứng trước mặt Triệu Noãn Tình.

“Nương...” Triệu Noãn Tình cảm giác vạt áo của màng bị người túm lấy, nàng cúi đầu, ở trong mắt tiểu nam hài thấy được lo lắng, phẫn hận cùng... tự trách?

Bất quá hiện tại không phải lúc quan sát tâm tư của bánh bao nhỏ, nàng ngồi xổm xuống sờ sờ tóc của hắn, “Đừng lo lắng, nương có thể đối phó được bọn họ.” Nói xong, nàng đẩy hắn về phía tiểu đậu đinh vừa mới báo tin cho nàng, "Tiểu Đậu Tử, có thể giúp thẩm chăm sóc tốt Tử Thần không?”

“Được ạ, ta nhất định sẽ trông chừng Tử Thần, thẩm yên tâm.” Tiểu đậu đỉnh ưỡn cao bộ ngực nhỏ, cam đoan với Triệu Noãn Tình, còn thuận tay kéo Hoắc Tử Thần ra sau lưng nàng.

“Đa tạ tiểu Đậu Tử.” Triệu Noãn Tình cũng sờ sờ tóc nó, sau đó đứng lên, nhìn thẳng về phía ba nam nhân đứng thành một hàng trước mặt nàng.

“Thế nào? Muốn động thủ sao?” Triệu Noãn Tình không sợ mấy nam nhân cao hơn nàng một cái đầu.

Dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của nàng, người bại trận đầu tiên vẫn là nam nhân Hoắc Khải Kiệt của Dương Kim Hoa, hắn có chút xấu hổ cúi đầu ho khan một tiếng, lui về phía sau một bước nhỏ. Hắn hiểu rất rõ tức phụ nhà hắn, biết chuyện hôm nay khẳng định không như những gì lão nương tiểu muội cùng tức phụ hắn kể.

Sau hắn, người lớn tuổi hơn một chút kia cũng lộ vẻ do dự, nương cùng tiểu muội bị khi dễ, hắn tức giận, nhưng nhìn ánh mắt Triệu Noãn Tình, hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút chột dạ.

Chỉ có người trẻ tuổi nhất, vung nắm đấm về phía nàng, “Ta nể tình đường huynh Khải Minh mới gọi cô một tiếng đường tẩu, ta nói cho cô biết, lão Hoắc gia chúng ta không có truyền thống không đánh phụ nữ, lần sau nếu cô lại khi dễ nương và tiểu muội của ta, ta sẽ không khách khí với cô.”

Triệu Noãn Tình không muốn nói tiếp nữa, loại thiểu năng não tàn này, nói chuyện với hắn giống như chịu cực hình, trực tiếp động thủ tương đối sảng khoái một chút.

Vậy là…

“Ba” một tiếng, nắm đấm của nam tử bị đánh lệch sang một bên, “Ngươi là ai? Nương ngươi cùng muội tử ngươi lại là ai? Người tính toán không khách khí với ta như thế nào?” Triệu Noãn Tình lui về phía sau một bước, trên mặt vừa vặn biểu hiện ra kinh ngạc cùng mờ mịt, còn có nghi vấn.

“Cô nói cái gì? Cô không biết ta? Cũng không biết nương và muội tử của ta?” Biểu tình trên mặt nam tử còn mờ mịt hơn cả Triệu Noãn Tình.

Triệu Noãn Tình: “...” Loại thiểu năng trí tuệ này không giấu ở trong nhà, cư nhiên còn thả ra ngoài loạn cắn người!!!

“Ngươi là cái đồ kỹ nữ, tiện nhân, ngươi dám nói không nhận ra ta, ngươi muốn tạo phản sao? Lão Thiên gia a! Lão Hoắc gia ta đây gặp vận xui gì thế này, cưới phải một cái tang môn tinh, còn mang theo con ghẻ, cả ngày chỉ biết ăn quỵt không nói, còn động một chút là không nhận ra chúng ta, Lão Thiên a! Ngài nhanh đánh chết tiện nhân không nhận lục thân này đi!” Lão thái bà nghe xong lời nàng nói thì bắt đầu la hét mắng mỏ.