Chương 28: Hoắc Khải Minh đồng ý phân gia rồi

Editor & Beta: mèo Sana

“Công việc trong nhà làm xong thì thẩm thẩm ngươi sẽ vội vàng thúc dục ta xuống đất làm việc, bằng không sẽ không cho Tử Thần cơm ăn.” Đây là những gì Hoắc Tử Thần nói với Triệu Noãn Tình sau khi vắt óc đào lại hồi ức của mấy chục năm về trước.

“Tử Thần? Lời nương ngươi nói là thật sao?”

“Đương nhiên, lúc nương xuống đất ta cũng phải đi theo hỗ trợ, bằng không chúng ta sẽ không có cơm ăn, làm không tốt còn bị đánh.”

“Bọn họ sao có thể làm như vậy?” Hoắc Khải Minh đã không biết nên nói cái gì cho phải, kiếp trước hắn chỉ biết gia đình thúc thẩm ngược đãi thê nhi hắn, nhưng sau khi trở về cũng chỉ quan sát được mỗi một chuyện bọn họ cắt xén khẩu phần lương thực của hai người các nàng, thật sự không nghĩ tới bọn họ cư nhiên sẽ làm đến mức này.

“Cho nên hai người mới muốn phân ra sao?” Hoắc Khải Minh bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi sau khi sống tách biệt với một nhà thúc thẩm, dù sao cả đời này hắn thật sự muốn bù đắp lại sai lầm kiếp trước.

“Đây không phải nói thừa sao, ngươi xem hai mẫu tử chúng ta lớn lên giống người cuồng bị ngược đãi không?”

“Cha, ta muốn, ta nằm mơ cũng muốn.” Hoắc Tử Thần cảm thấy tâm lý của mình vững vàng hơn so với khi còn là Trấn Quốc Công, dù sao lần này trở về có rất nhiều chuyện không giống với lúc trước, nương không chết, cha dường như cũng bắt đầu đối xử tốt với bọn họ, còn đang dự định mang theo bọn họ rời khỏi một nhà thúc công nữa!

Ký ức trước khi tòng quân ở kiếp trước quá mức thống khổ, kỳ thật trong lòng tiền Trấn Quốc Công vẫn luôn tồn tại một nút thắt, nếu năm đó cha có thể quan tâm hắn và nương nhiều thêm một chút, có phải hắn sẽ không cần chịu nhiều khổ sở hay không, dù cho về sau trở thành đại quan quý nhân kinh thành, hắn vẫn không thể buông bỏ ý nghĩ này.

“Chuyện này giao cho ta làm, không lâu nữa sẽ được nghỉ phép mùa vụ, ta mấy ngày này không cần đi thư viện, có thể suy nghĩ thật kỹ biện pháp giải quyết chuyện này. Nhưng mà…”, Hoắc Khải Minh sắc mặt ngưng trọng, “Năm đó cha nương ta ngoại trừ để lại cho ta tòa viện này và ruộng đất bên ngoài kia, còn có một ít ngân lượng, chỉ là mấy năm nay ta đã dùng gần hết rồi, vì vậy một khi chúng ta tách ra sống, đây chính là vấn đề cấp bách.”

Triệu Noãn Tình ngay từ đầu còn tưởng rằng là chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nguyên lai là vấn đề tiền bạc, nàng thở dài một hơi, khí phách nói: “Cái này không cần lo lắng, chờ trở về cho ngươi xem thứ tốt.”

“Là thứ gì?”

“Quay về rồi biết.” Triệu Noãn Tình đắc ý nhướng mày, cố ý thừa nước đυ.c thả câu.

Trong mắt Hoắc Khải Minh lóe lên một tia sáng, nữ nhân này định ngã bài rồi sao?

“Vậy chúng ta về thôi! Sắc trời không còn sớm nữa.” Hoắc Khải Minh lại đứng lên, khom lưng ôm Hoắc Tử Thần đã bắt đầu ngáp.

“Được rồi, đi thôi!” Triệu Noãn Tình cũng không vạch trần hắn, đứng lên cùng hắn về nhà.

Bọn họ còn chưa vào cổng, tiếng mắng chửi quen thuộc của Lưu thị lại cuồn cuộn không ngừng truyền đến: “Đều là thứ bạch nhãn lang, thúc thúc của hắn bị thương thành cái dạng này cũng không thèm qua thăm một cái, chúng ta tân tân khổ khổ xem hắn như hài tử ruột thịt lôi kéo lớn lên còn có lợi ích gì? Còn không phải nghe lời tức phụ, nàng ta nói cái gì chính là cái đó, tình nghĩa mười mấy năm còn không bằng một con tiện nhân thổi gió bên gối(1)…”

(1)Thổi gió bên gối: Những lời nói của vợ hoặc tình nhân nằm ngủ bên cạnh, đề cập đến việc can thiệp vào các vấn đề của người đàn ông.

Tình cảnh của Hoắc Trạch đã sớm lan truyền khắp thôn, tuy rằng mọi người đều không thích người một nhà bọn họ, nhưng tình hình hiện tại của bọn họ khó tránh khỏi khiến mọi người cảm thấy bọn họ đáng thương, lại nghe Lưu thị mắng như vậy, còn có người cảm thấy chuyện này đúng là Hoắc Khải Minh không đúng.

Vì thế có người đi tới nói với Hoắc Khải Minh: “Khải Minh à, đều là người một nhà, không có gì là vượt qua không được. Cậu nhìn xem trong thôn, tức phụ nhà ai không chịu chút tức giận của bà bà a! Cậu cũng không thể hồ đồ, nghe lời đâm chọc của tức phụ mà ly tâm với thúc thẩm cậu, biết không?"

“Nói đúng đó, Khải Minh, hài tử nhà ai mà không giúp đỡ gia đình làm việc a? Nhị Cẩu Tử nhà ta chẳng phải ba bốn tuổi liền bắt đầu theo hai khẩu tử chúng ta xuống ruộng sao!”

“Đúng vậy! Khải Minh, cậu là tiểu bối không thể nhẫn nhịn chút sao? Sao có thể ghi hận trưởng bối chứ!”

Tóm lại những người gặp dọc trên đường đi cái gì cũng nói hết rồi, Triệu Noãn Tình nghe tới nghe lui thì lời bọn họ nói trên cơ bản đều là một ý tứ, đó chính là mặc kệ cả nhà Lưu thị quá phận đi chăng nữa, nể tình công dưỡng dục của bọn họ, ngươi cũng không được ly tâm với bọn họ, tức phụ sao quan trọng bằng thân nhân chứ?

“Ha ha, ngươi thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Ngay lúc có thêm một nam tử nhỏ gầy mở miệng khuyên nhủ Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình bùng nổ, “Nói dễ nghe như vậy, ngày mai ngươi đến Hoắc gia đương tôn tử của bọn họ a! Bên cạnh là nhi tử ngươi đúng chứ? Thể trạng vừa vặn giống với Tử Thần nhà ta, đi theo giúp đỡ làm việc chứ nhỉ!”

“Đây là chuyện nhà các ngươi, chúng ta vì sao phải đến giúp đỡ làm việc?” Nam tử không vui nói.

“Hay cho ngươi vẫn biết đây là chuyện nhà người ta a! Vậy sao ngươi còn lắm mồm? Chưa nghe nói thanh quan nan đoạn gia vụ sự(2) sao? Liền ngay cả quan lão gia cũng quản không rõ ràng việc nhà người khác, ngươi còn có thể lợi hại hơn cả quan lão gia sao?”

(1)Thanh quan nan đoạn gia vụ sự (tục ngữ) ngay cả một quan chức trung thực và ngay thẳng cũng sẽ gặp khó khăn trong việc giải quyết tranh chấp trong gia đình.

“Ngươi đừng nói bừa, ta khi nào nói ta lợi hại hơn quan lão gia?” Thôn dân phần lớn ngu muội, bình thường có thể ngang ngược, nhưng vừa nhắc tới chữ quan này khẳng định liền sợ hãi, đây là Triệu Noãn Tình sau khi đọc qua nhiều tiểu thuyết đưa ra được kết luận.

“Không lợi hại hơn lão nhân gia, vậy ngươi làm sao quản được chuyện nhà chúng ta đây? Còn có các ngươi!” Triệu Noãn Tình ánh mắt quét những người chung quanh, mọi người nhanh chóng tránh đi tầm mắt của nàng, mồm năm miệng mười nói: “Ta không có năng lực quản chuyện nhà của ngươi!”

“Đúng vậy! Chuyện xấu nhà ngươi ai lại thích quản chứ?”

Rất nhanh, các thôn dân vây quanh Hoắc gia đều tản đi gần hết, chỉ còn lại mấy người không tiếp tục thuyết giáo Hoắc Khải Minh.

Trong sân Lưu thị vừa mắng vừa nghe động tĩnh bên ngoài, tức giận xuýt nữa thì nôn ra máu, bà ta sở dĩ đứng ở trong sân hả họng mắng chửi, căn bản là mắng cho người trong thôn nghe, nghe những lời người trong thôn khuyên nhủ Hoắc Khải Minh phải hiếu thuận với bọn họ, lọt vào tai bà ta miễn bàn có bao nhiêu thống khoái, kết quả còn chưa đắc ý bao lâu, đã bị vài câu nói của Triệu Noãn Tình dọa sợ đến mức không ai dám nói nữa.

“Phi! Một đống đồ vô dụng!” Lưu thị hung tợn nhổ một ngụm nước miếng, trong bụng chửi rủa.

Bà ta cũng hết cách rồi, bà ta nghe lọt vào trong lòng câu nói của Hoắc Khải Minh nói trước khi Hoắc Trạch bị thương. Năm đó nếu không phải tộc trưởng bắt buộc bọn họ ký vào cái hiệp nghị chết tiệt kia, thằng nhãi Hoắc Khải Minh này đã sớm bị bà chỉnh đốn ngoan ngoãn dễ bảo rồi.

Chính là bởi vì có sự tồn tại của phần hiệp nghị kia, cho nên thái độ của bà ta đối với Hoắc Khải Minh chủ yếu là dụ dỗ và lừa gạt.

Bà ta không thể động đến Hoắc Khải Minh, nhưng bà ta có thể động đến thê nhi của hắn, cho nên Lưu thị đẩy toàn bộ phẫn hận đối với Hoắc Khải Minh phát tiết lên người Triệu Noãn Tình cùng Hoắc Tử Thần, mỗi lần chỉ nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói của bọn họ, trong lòng bà ta mới cảm thấy thống khoái.

Nhưng Hoắc Khải Minh lại vì tiện nhân và tiểu tiện chủng do nàng ta sinh ra, mà không tiếc dùng phần hiệp nghị kia để uy hϊếp bọn họ, điều này khiến Lưu thị không thể nhẫn nại. Bà ta rõ ràng biết nếu lần này phải thỏa hiệp, như vậy vô số lần sau này bà ta đều phải thỏa hiệp, đây không phải kết quả bà ta mong muốn.

Cho nên mới có một màn như vừa rồi, nhưng bà không ngờ rằng kết quả mình mong muốn còn chưa hoàn toàn xuất hiện thì đã biến mất.

“Triệu Noãn Tình, Triệu Noãn Tình...” Đang nghiến răng nghiến lợi nhắc tới cái tên này, liền thấy một nhà ba người Hoắc Khải Minh từ cổng lớn đi vào.

“Đã xảy ra chuyện gì khiến thẩm thẩm tức giận đến mức không để ý thể diện mà chửi ầm ở trong sân vậy?” Hoắc Khải Minh làm như không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ôn hòa hỏi Lưu thị.

“Ta làm sao có chuyện gì được? Còn không phải có vài người cưới tức phụ quên nương, rõ rõ ràng ràng đương cái bạch nhãn lang!” Lưu thị trợn mắt nói.

“Ta đã nói rồi, chuyện có thể làm cho thẩm thẩm tức giận khẳng định không phải chuyện bình thường, không biết người thẩm thẩm nhắc đến là ai a? Loại người không hiếu thuận như vậy sau này có gặp mặt ta cũng sẽ không nói chuyện với hắn nữa.” Hoắc Khải Minh lại nghiêm trang hỏi, Triệu Noãn Tình nghe xong xuýt chút nữa không nhịn được cười.