Chương 26: Không sống được với nhau thì chúng ta hòa ly

Editor & Beta: mèo Sana

“Tình huống này là sao vậy?” Triệu Noãn Tình thấy Hoắc Khải Minh tới, hạ giọng hỏi, “Ngươi đã làm gì cô nương nhà người ta rồi?”

“Vi phu chưa từng nói chuyện với nàng ấy, ta có thể làm gì nàng ấy chứ?” Hoắc Khải Minh cảm thấy mình vô cùng oan uổng, “Nàng đừng đẩy ta vào hố lửa chứ!”

“Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa!” Triệu Noãn Tình khịa hắn, “Vậy sao người ta lại nhận định là ngươi? Còn có ba người bên kia, thấy không? Vừa rồi còn cãi nhau một trận với quả đào này.”

Triệu Noãn Tình mịt mờ chỉ ngón út về phía nhóm người Trần Linh Vân, “Ngươi đừng nói ngươi cũng không biết mấy người này a!”

“Trần cô nương là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của Trần phu tử ở thư viện, hai vị còn lại thì ta không biết.” Hoắc Khải Minh liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia rồi nói.

“Khải Minh ca, huynh thật sự không muốn nạp ta làm thϊếp sao? Ta đã buông tha vị trí chính thê của huynh rồi, làm thϊếp cũng không được sao?” Ngô Xuân Đào nhìn Hoắc Khải Minh đến gần Triệu Noãn Tình, hai người còn xì xào bàn tán không coi ai ra gì, giấm chua trong lòng ùng ục ùng ục trào ra ngoài.

“Ngô cô nương, ta vừa rồi đã nói qua, ta không có ý nạp cô nương làm thϊếp, cũng chưa bao giờ cho cô nương loại ảo tưởng đó, thậm chí chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau được hai câu, kính xin cô nương cẩn thận lời nói.” Hoắc Khải Minh nghiêm mặt nói.

“Khải Minh ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy.” Ngô Xuân Đào ôm mặt khóc thút thít.

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Triệu Noãn Tình ghét nhất loại nữ nhân chưa nói được hai câu đã anh anh khóc nấc lên, nàng tung lên tung xuống thanh rìu trong tay, “Tướng công ta nói, hắn không muốn nạp ngươi làm thϊếp.”

“Ngươi...” Nhìn lưỡi rìu sáng loáng, Ngô Xuân Đào đang anh anh khóc thấy vậy lập tức nghẹn lại trong họng.

“Sớm biết điều không phải tốt hơn sao, thật là lãng phí thời gian của ta.” Triệu Noãn Tình bỏ rìu vào trong sọt, vừa định cõng lại lên lưng, thì một đôi bàn tay to xương xẩu đoạt lấy sọt trước mặt nàng, “Đi thôi!”

Hoắc Khải Minh đeo sọt xong, lại khua khua tay với đám thôn dân vây xem, “Không có gì để xem nữa, mọi người giải tán hết đi!”

Nói xong, dẫn đầu dắt Triệu Noãn Tình đi về nhà.

“Hoắc công tử xin dừng bước!” Thấy Hoắc Khải Minh chuẩn bị rời đi, lục y cô nương vội vàng gọi hắn lại.

“Cô nương còn có chuyện gì sao?” Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng.

“Ta…” Mặt cô nương kia có chút đỏ lên, nhanh chóng nói: “Không phải ta có việc, là Linh Vân tìm ngươi có việc!”

Không nghĩ tới lục y cô nương lại ra một chiêu như vậy, Trần Linh Vân cũng có chút bối rối, quên mất phải phản ứng, mặt đỏ như máu bị lục y cô nương đẩy ra.

“Khanh Khanh, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đẩy Linh Vân ra như thế, bị người ta đàm tiếu thì phải làm sao bây giờ?” Cô nương áo lam lo lắng nói với lục y cô nương.

“Ai ya! Ta đây không phải là nhìn nàng ấp a ấp úng cái gì cũng không dám nói, mới giúp nàng một phen a!” Lục y Chu Khanh Khanh giảo biện nói.

“Ngươi!” Lam y cô nương tức giận giậm chân, cắn môi không nói gì nữa.

“Ngươi tìm tướng công ta có chuyện gì sao?” Triệu Noãn Tình cười híp mắt hỏi Trần Linh Vân.

“Đại tẩu, ta... là cha ta, cha ta nghe nói Khải Minh sư huynh xin nghỉ, muốn đưa cho huynh ấy mấy quyển sách, Khanh Khanh nói muốn tới đây ngắm phong cảnh nông thôn, cho nên chúng ta... chúng ta mới tới.” Nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu.

Triệu Noãn Tình lúc này mới nhìn thấy trên vai cô nương này còn đeo một cái tay nải cùng màu với y phục của nàng, nàng giật giật khóe miệng, thích màu vàng tới mức nào chứ! Quần áo còn chưa đủ, ngay cả tay nải cũng là màu vàng.

“Vậy đưa cho ta đi!” Triệu Noãn Tình tiến lên vươn hai tay ra.

“Đây ạ.” Trần Linh Vân thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy vết chai trên tay Triệu Noãn Tình cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó liền đưa tay nải tới trên tay nàng, “Đại tẩu, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, phải đi rồi!”

“Tốt, trời không còn sớm, sẽ không lưu các ngươi, sau này có thời gian tới nhà ta chơi.” Triệu Noãn Tình khách khí nói.

“Được, đại tẩu, lần sau gặp lại!” Nói xong nàng cười với Triệu Noãn Tình, xoay người rời đi, toàn bộ quá trình không nhìn Hoắc Khải Minh một cái.

Xa xa nhìn ba vị cô nương đang lên xe ngựa, Triệu Noãn Tình đưa tay nải nhỏ màu vàng cho Hoắc Khải Minh, “Nhận lấy đi! Cha người ta từ xa đưa tới cho ngươi.”

“Nương tử, ta cùng Trần cô nương không có gì cả, ta đã đáp ứng Trần phu tử giúp hắn viết bản thảo, sau đó bị chậm trễ do ta bị bệnh.” Hoắc Khải Minh nhanh chóng giải thích.

“Không sao, ngươi không cần khẩn trương. Ta biết ngươi không thích ta, ngươi yên tâm, nếu ngày nào đó ngươi gặp được người mình thích thì nói cho ta biết một tiếng, hai ta hòa ly là được.” Triệu Noãn Tình tự cho rằng mình đang đối xử chân thành nói với Hoắc Khải Minh.

“Hòa ly cái gì? Ta nói hòa ly với nàng khi nào?” Hoắc Khải Minh vừa nghe đến hai chữ hòa ly liền dừng lại, “Ta biết trước kia là ta không đúng, sau này ta sẽ đối xử tốt với hai mẫu tử nàng, về phần hòa ly sau này đừng nhắc nữa.” Nói xong hắn đeo sọt bước nhanh hơn, bỏ Triệu Noãn Tình lại phía sau.

“Hắc, tính tình còn không nhỏ”, Triệu Noãn Tình hoàn toàn không biết Hoắc Khải Minh đang tức giận cái gì, sống được với nhau thì sống, không sống được với nhau thì hòa ly, như vậy không đúng sao? Có gì mà phải tức giận?

Nhưng nhìn bóng lưng giận dữ của Hoắc Khải Minh, không hiểu sao Triệu Noãn Tình lại cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều. Quên đi, nể tình ngươi kiên quyết cự tuyệt đào hoa, thịt lợn rừng chia cho ngươi ăn một chút!

Ngô Xuân Đào trơ mắt nhìn Hoắc Khải Minh cùng Triệu Noãn Tình đi ngang qua trước mặt nàng, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nàng ta một cái, hoàn toàn coi nàng như không khí, chua xót cùng phẫn uất trong lòng cơ hồ sắp tràn ra khỏi l*иg ngực, nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Triệu Noãn Tình, trong ánh mắt cơ hồ sắp trào ra độc dược. Triệu Noãn Tình, Triệu Noãn Tình, ngươi làm tốt lắm! Chúng ta cứ chờ mà xem!

Đối với việc Ngô Xuân Đào oán hận mình, Triệu Noãn Tình đương nhiên không hề hay biết, bất quá cho dù nàng biết thì cũng không sợ, mỗi người đều phải gánh chịu hối hận vì những gì họ đã làm không phải sao? Ta không thể căm hận người khác chỉ vì kết quả không như ta mong muốn được?

Trở lại Hoắc gia lại là hình ảnh Triệu Noãn Tình đã rất quen thuộc: nồi trống bếp lạnh, nàng thấy Hoắc Khải Minh thúc thủ vô sách đứng nhìn phòng bếp, xoay người trở về phòng mình.

Hoắc Tử Thần vừa vặn tỉnh lại, nhìn thấy Triệu Noãn Tình theo bản năng nhếch cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười với nàng, Triệu Noãn Tình yêu thương đến tận tâm can, nàng đi tới bên giường, đỡ tiểu bánh bao dậy, “Đi, mẫu thân dẫn ngươi đi làm đồ ăn ngon.”

Hoắc Tử Thần hai tay ôm lấy cổ mẫu thân, tự khinh bỉ chính mình rồi lại không muốn buông tay, hắn cọ cọ lên mặt nàng, “Phụ thân đâu ạ?”

Hoắc Khải Minh đã sắp xếp chỉnh tề đống củi Triệu Noãn Tình vừa mang về vào phòng chứa củi, vừa rửa tay xong liền thấy Triệu Noãn Tình ôm Hoắc Tử Thần vì ngủ mà mặt mũi đỏ bừng đi ra.

“Hai người các nàng muốn đi đâu vậy?” Thấy hai mẫu tử đều không có ý gọi mình cùng đi, Hoắc Khải Minh đành phải tự lực cánh sinh hỏi với theo.

“Đừng hỏi, đi theo là được.” Triệu Noãn Tình ôm nhi tử đi trước, Hoắc Khải Minh đi theo phía sau nàng, một nhà ba người lên núi.