Chương 24: Hoa đào thối của Hoắc Khải Minh

Editor & Beta: mèo Sana

Trong khi Hoắc Khải Minh nằm ở trên kháng tính toán cuộc sống sau này, Triệu Noãn Tình cũng thuận lợi trở lại trong thôn.

Nàng đứng trước cổng viện tử nơi nàng tỉnh lại lúc mới vừa xuyên tới nhìn một lúc lâu, trong lòng có chút đáng tiếc cho chủ nhà, một tòa viện tử tốt như vậy! Cư nhiên cứ để trống như vậy. Chỉ cần thay đổi tường tiểu viện thành tường gạch, lại nâng cao một chút, vậy người bên trong làm cái gì thì người ngoài cũng đừng nghĩ dễ dàng nhìn thấy, nếu nàng có một tòa tiểu viện như vậy, thì đồ vật trong không gian của nàng có thể lấy ra dùng như lẽ đương nhiên.

Ngắm nghía một hồi, Triệu Noãn Tình bĩu môi tiếc nuối, xóc lại cái sọt đang đeo sau lưng, cất bước đi về nhà.

Mới vừa đi chưa được hai bước, trước mặt xuất hiện hai nữ nhân trẻ tuổi một cao một thấp.

Trong đó có một người chiều cao tương tự Triệu Noãn Tình, nhưng khung xương lớn hơn một chút, làn da hơi ngăm đen, mái tóc dày được búi sau đầu, mày rậm mắt to, còn mang theo loại hơi thở nhiệt tình dứt khoát, trên người mặc quần vải rộng thùng thình cùng áo vải thô dài tới đầu gối, được giặt rất sạch sẽ.

Nữ nhân thấp hơn đi cùng nàng ta vẫn là kiểu ăn mặc của cô nương, một khuôn mặt tròn trịa, mắt to, mũi hếch, cái miệng nhỏ nhắn, làn da cũng là trắng nõn căng bóng, cũng coi như là một tiểu gia bích ngọc. Quần áo của nàng cũng sáng sủa hơn một chút, là một bộ váy dài màu hồng nhạt, trên đầu còn đeo một cây trâm bạc thập phần hiếm thấy ở trong thôn.

Triệu Noãn Tình không nhận ra hai người này, chỉ muốn đi vòng qua các nàng, bận rộn cả buổi nên nàng đã mệt muốn chết rồi, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi một chút.

Nhưng nữ hài vóc dáng thấp hơn kia lại không chịu buông tha cho nàng, bước theo bước chân của nàng sau đó chặn trước mặt không cho nàng đi.

“Triệu Noãn Tình, nghe nói ngươi bị chìm trong nước một lúc liền biến thành kẻ ngốc?” Triệu Noãn Tình nhíu mày, nữ nhân này không thèm che giấu ác ý đối với nguyên chủ bây giờ là nàng, nhìn biểu tình đắc ý của nàng ta sau khi nói xong là biết.

“Xuân Đào, ngươi nói cái gì vậy?” Nữ tử vóc dáng cao kéo tay áo nữ hài lùn, sau đó ngượng ngùng nói với Triệu Noãn Tình, “Khải Minh tẩu tử, ngươi đừng để bụng, Xuân Đào là đang nói nhảm thôi.”

“Ai ăn nói bậy bạ? Trong thôn còn ai không biết chuyện này a?” Nữ hài lùn được gọi là Xuân Đào dùng sức hất tay nữ nhân cao kia ra, nhìn chằm chằm hai mắt Triệu Noãn Tình nói: “Ngươi nhìn nàng, trước kia còn biết chào hỏi người trên đường, hiện tại thậm chí nói cũng không nói được, còn không phải ngốc thì là gì?”

“Xuân Đào! Nương đã dặn không cho ngươi ở bên ngoài gây họa.” Nữ nhân đi cùng cao giọng nói.

“Ngươi quát to thế làm gì, còn la hét nữa ta sẽ bảo đại ca ta hưu ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng nghĩ lấy nương tới dọa ta, ta không sợ bà.” Giọng điệu Xuân Đào cũng trở nên sắc bén theo, nữ nhân kia còn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở về, không nói nữa.

Triệu Noãn Tình hiểu ra nguyên lai đây là một đôi cô tẩu, hơn nữa không biết vì sao, tiểu cô tử này có địch ý khó hiểu với nguyên chủ, đây là cố ý tới kiếm chuyện đây mà, trong khi tẩu tử nàng ta đang cố gắng ngăn nàng ta lại, chỉ tiếc là vô ích.

Triệu Noãn Tình một chút cũng không muốn đối phó với loại bệnh thần kinh này, vì vậy nàng lại tránh sang một bên, định đi vòng qua các nàng một lần nữa.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó! Ngươi đi cái gì mà đi, sao ngươi lại không biết phép tắt như vậy! Cũng không biết Khải Minh ca làm sao chịu đựng được thôn phụ thô bỉ như ngươi.” Câu cuối cùng nói vô cùng nhỏ, tẩu tử nàng chỉ mãi lo giữ chặt nàng, căn bản là không nghe thấy nàng nói cái gì, nhưng Triệu Noãn Tình tai thính mắt tinh lại một chữ không lọt nghe vào trong lỗ tai.

Ha ha, còn chưa làm gì hoa đào thối đã tìm tới cửa rồi? Hoắc Khải Minh thơm như vậy sao?

Triệu Noãn Tình dừng bước, híp mắt cẩn thận đánh giá nữ hài tử tên Xuân Đào đối diện.

Các đường nét trên khuôn mặt nhìn cũng được, nhưng nếu nhìn tổng thể khuôn mặt của nàng ta thì không ưa nhìn cho lắm, tóc có vẻ không nhiều lắm, đường chân tóc quá cao càng làm nổi bật quả đầu như bị hói của nàng ta, cho dù nàng ta cố ý để một hàng tóc mái chê đi cũng vô dụng.

“Ngươi nhìn cái gì. Thẩm thẩm Hoắc gia nói quả thật không sai, ngươi chính là thứ phá hoại gia môn, tang môn tinh, làm hại Khải Minh ca ca gia trạch bất an.” Vừa mới thoát khỏi sự lôi kéo của đại tẩu nhà nàng, liền thấy Triệu Noãn Tình đang dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa nhìn mình chằm chằm, Xuân Đào ngay lập tức bùng nổ.

“Ngươi là ai hả?” Triệu Noãn Tình cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại, có chút muốn đánh người.

“Ngươi giả ngốc hả? Ngươi dám nói ngươi không nhận ra ta?” Xuân Đào cô nương cảm thấy mình đã tức giận đến vậy rồi, nhưng Triệu Noãn Tình cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu ngươi là ai, đây không phải là không xem nàng ta ra gì sao?

“Xuân Đào! Muội đang nói cái gì vậy?” Nghe xong đoạn đối thoại này, đại tẩu Xuân Đào tâm trạng không tốt, đặc biệt khi thấy một số thôn dân thấy bên này có náo nhiệt đã bắt đầu xúm tới xem rồi.

Tiểu cô tử nhà nàng nàng biết rõ, Xuân Đào từ nhỏ đã thích Hoắc Khải Minh của Hoắc gia, mà nương nàng Đổng thị cũng từng nói chuyện qua lại với Lưu thị, muốn kết thân gia cho hai hài tử, kết quả Lưu thị chẳng những không đồng ý, còn đi khắp nơi nói Xuân Đào không gả được ra ngoài nên phải nhét thêm tiền gì gì đó nữa, Đổng thị tức giận tìm tới tận cửa đánh nhau một trận với Lưu thị, sau đó hai nhà xem như kết thù.

Nhưng cô nương Xuân Đào này vẫn không chịu chết tâm với Hoắc Khải Minh, mặc cho nương nàng ta dẫn nàng ta đi gặp mặt vô số nhà cũng chưa chịu gả đi, thẳng đến bốn năm trước dưới sự an bài của Lưu thị, sắp xếp cho Hoắc Khải Minh cưới Triệu Noãn Tình, nàng khóc lớn một trận xong mới đồng ý đi xem mắt tiếp.

Nhưng nàng ta hận Triệu Noãn Tình được gả cho Hoắc Khải Minh, mỗi lần nhìn thấy nàng đều phải tìm chút chuyện đâm chọc vài câu mới hả dạ.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, những người quen biết Xuân Đào trên cơ bản đều hiểu biết tương đối chuyện của nàng ta rồi, những người đặc biệt quan tâm đến chuyện này đều không muốn có một nàng tức phụ như vậy, những nhà kém một chút Xuân Đào người ta lại chướng mắt, cứ như vậy kéo tới kéo lui kéo tới hiện tại nàng ta đã mười tám tuổi.

“Sao vậy? Ngươi rất nổi tiếng sao? Ta nên biết ngươi sao?” Triệu Noãn Tình cảm giác nhạy bén, nàng cảm nhận được rõ ràng cổ hận ý sâu sắc của nàng ta đối với nàng, lập tức nói móc lại.

“Ngươi nói cái gì? Tiện nhân nhà ngươi, một người tốt như Khải Minh ca sao có thể cưới một thứ hàng hóa hạ tiện như ngươi, thật sự mất mặt giùm huynh ấy.” Thấy cái thứ bình thường để nàng ta tùy tiện mắng chửi đủ thứ trên trời dưới đất cũng không lên tiếng đáp trả bây giờ lại dám cãi lại nàng ta, khuôn mặt Xuân Đào méo mó vì tức giận, dung mạo cũng được xem là dễ nhìn của nàng ta đã sớm bị biến dạng, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại xấu xí.

“Tiện nhân là người nào a?” Kể từ khi Kim lão tiên sinh sáng tạo ra câu nói đùa này, có thể nói đây là một câu tuyệt kỹ mắng người trăm lần thử thì linh nghiệm cả trăm trong tiểu thuyết xuyên không.

“Tiện nhân là nói ngươi! Tiện nhân chính là nói ngươi!!”

“Oành” Những người đứng xem xung quanh nghe ra được đầu mối cười lên ha hả, mà Xuân Đào nói xong cũng chợt hiểu ra, khuôn mặt tức giận đến mức trắng bệch, nếu không phải đại tẩu nàng ta liều mạng ngăn cản, nhất định sẽ nhào tới cào vào mặt Triệu Noãn Tình..

“Hoắc thẩm thẩm của ta quả thực mắt bị mù, cưới phải một tiện đề tử vô liêm sỉ như ngươi cho Khải Minh ca... ưʍ... ưʍ... ưʍ...” Xuân Đào đã tức giận đến mức nói không suy nghĩ rồi, đại tẩu bên cạnh vội vàng bịt miệng nàng ta trước khi nàng ta nói ra càng nhiều từ ngữ độc ác hơn.

“Nhưng Khải Minh ca của ngươi chính là cưới ta nha! Hơn nữa nhi tử của chúng ta cũng ba tuổi rồi! Cũng không có biện pháp, hôn nhân đại sự chú trọng phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, nếu ngươi không thể chịu được khi nhìn thấy ta, thì để cho nương ngươi tìm bà mối đến cầu hôn Hoắc Khải Minh nhà ta a!”

“Khải Minh tẩu tử, xin ngươi bớt nói đôi câu! Ta thay mặt tiểu cô tử nhận lỗi với tẩu, xin tẩu đừng chấp nhặt với nàng nữa.” Đại tẩu nàng ta vừa ôm Xuân Đào không ngừng giãy dụa vừa thở hồng hộc nói với Triệu Noãn Tình.

Vốn Triệu Noãn Tình nhìn tướng mạo còn tưởng rằng vị đại tẩu là một người hiểu lễ nghĩa liêm sĩ, kết quả sự thật chứng minh nàng cũng có lúc nhìn nhầm. Vị đại tẩu của Xuân Đào cô nương này rõ ràng như đang xin lỗi nàng, kỳ thực chính là đang nói cho thôn dân vây xem xung quanh sở dĩ Xuân Đào vô lễ với Triệu Noãn Tình, là bởi vì Triệu Noãn Tình nói gì đó làm Xuân Đào tức giận.