Chương 23: Kế hoạch của Hoắc Khải Minh

Editor & Beta: mèo Sana

“Lão nhị, ngươi đi theo chiếu cố cha ngươi đi!” Lưu thị bị động tác nhỏ của Dương Kim Hoa chọc tức đến mức đau phổi, vì thế mở miệng chọn nam nhân của nàng ta.

“Nương, đương gia hắn…” Nhìn sắc mặt Lưu thị càng ngày càng âm trầm, thanh âm Dương Kim Hoa cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất ở bên môi nàng ta.

Hoắc Khải Minh ôm Hoắc Tử Thần không nói lời nào, mặt không chút thay đổi nhìn người một nhà kia. Lưu thị kỳ thật rất bất mãn đối với chuyện hắn mang theo nhi tử, nhưng bởi vì hôm nay phải nhờ hắn dẫn đi tìm Hồ đại phu, lại nói bọn họ thấy Hoắc Khải Minh mặt lạnh như tiền liền dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

Chỉ là mãi cho đến khi lên xe bò Hoắc Khải Minh đều đang suy nghĩ đời trước tại sao mình lại mắt mù tâm mù như vậy, cư nhiên cho rằng người một nhà này là người tốt, xem thê nhi lẽ ra phải thân thiết nhất với mình trở thành không khí.

Đường từ trong thôn đến trấn trên cũng không bằng phẳng, cho dù đã trải hai tầng chăn thật dày, vẫn xóc mạnh như thường, mà mỗi lần xóc là mỗi lần Hoắc Trạch đau kêu to lên, lúc này không cần nói đến dược giảm đau của Triệu đại bá kê, cho dù là tiên đan cũng không có tác dụng, tiếng kêu tê tâm liệt phế làm cho mọi người nghe thấy đều có chút xót xa, ngay cả gia gia Trụ Tử đang đánh xe cũng nhíu mày không buông.

Khó khăn lắm mới tới được thị trấn, Hoắc Trạch cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn, nằm đó như hấp hối.

Hoắc Khải Minh dẫn đám người Lưu thị đến y quán của Hồ đại phu, chờ Hồ đại phu bắt đầu chẩn trị cho Hoắc Trạch, Hoắc Khải Minh liền trở về thư viện.

Sau khi xin phu tử nghỉ một tuần, lại mang theo Hoắc Tử Thần ở trên đường ăn một chén hoành thánh nhỏ, sau đó Hoắc Khải Minh mới quay lại y quán Hồ thị, chợt nghe thấy tiếng mắng chửi trung khí mười phần của Lưu thị.

Thì ra sau khi chẩn trị Hồ đại phu đưa ra kết luận giống như Triệu đại bá, chỗ đó của Hoắc Trạch nhìn bên ngoài thì tạm ổn, nhưng bên trong đã gãy rồi, chức năng cơ bản vẫn còn, về phần những thứ khác cũng đừng muốn nữa, trên cơ bản xem như là phế rồi.

Hiện tại Hoắc Trạch đã đau đến phát điên, tạm thời cái gì cũng không quan tâm, lão nhớ lại cơn đau sống không bằng chết trên đường đi, cầu khẩn Hồ đại phu có thể ở lại y quán vài ngày hay không, đợi không còn quá đau đớn nữa mới quay về.

Còn không đợi Hồ đại phu trả lời, Lưu thị đã phản đối trước, bà ta cảm thấy dù sao lão cũng đã như vậy rồi, vẫn không nên lãng phí tiền bạc thêm, chỉ cần kê chút thuốc rồi về nhà từ từ dưỡng bệnh là được.

Hoắc Trạch và Lưu thị cãi nhau một trận trong y quán của Hồ đại phu, cuối cùng vẫn nghe theo Lưu thị. Hoắc Trạch một lần nữa bị bọc thành cái bánh chưng được Hoắc Khải Minh và Hoắc Khải Trạch nâng lên xe bò của gia gia Trụ Tử.

Đến khi về tới thôn thì đã qua giờ cơm trưa, Lưu thị vừa xuống xe liền kêu nhi tử bà ta khiêng Hoắc Trạch trở về phòng, sau đó không quay đầu lại mà đi theo sau, rõ ràng là để Hoắc Khải Minh trả tiền xe hôm nay.

Hoắc Khải Minh tốt tính cười cười, từ trong tay áo lấy ra một nắm tiền nhét vào trong tay gia gia Trụ Tử.

“Này, cái này quá nhiều rồi.” Gia gia Trụ Tử đánh một chuyến xe nhiều người thì mỗi người hai văn tiền, hôm nay xem như Hoắc gia bao xe của lão, đi đi về về tính ra lão thu được hai mươi văn tiền, nhưng Hoắc Khải Minh rõ ràng đưa lão ba mươi mấy văn tiền.

“Vốn nên mời Trụ Tử gia gia uống một chén rượu, nhưng hôm nay tâm tình thẩm thẩm không tốt, ta làm tiểu bối cũng không thể tự tiện chủ trương, cho nên đưa nhiều thêm một chút xem như tiền cơm trưa tiểu tử bổ sung cho ngài, kính xin Trụ Tử gia gia đừng từ chối nữa.” Hoắc Khải Minh nói.

Lại từ chối thêm hai lần, gia gia Trụ Tử ôm tiền Hoắc Khải Minh đưa cho vào trong lòng rồi vội vàng đánh xe bò về nhà.

Nhìn bóng lưng của người đang đánh xe bò đi xa dần, khóe miệng Hoắc Khải Minh nhếch lên một nụ cười không rõ nguyên do, rồi quay trở về phòng mình.

“Cha, cha đang cười cái gì?” Hoắc Tử Thần nằm sấp trong ngực Hoắc Khải Minh, bàn tay nhỏ bé vòng quanh cổ hắn, chớp mắt to hỏi hắn.

“Ta không cười gì cả”, Hoắc Khải Minh đặt tiểu bánh bao lên giường, “Mẫu thân ngươi còn chưa về, Tử Thần có đói bụng không?”

“Con đã ăn no rồi! Phụ thân, chúng ta đi đón mẫu thân đi!”

“Ngày hôm qua mẫu thân ngươi nói ngươi phải ngủ trưa.”

“Nhưng... nhưng con nhớ mẫu thân.” Hoắc Tử Thần cảm thấy mình càng ngày càng thích ứng với thân phận hiện tại, cho dù nói bằng giọng điệu làm nũng này cũng hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng.

“Bình thường nương ngươi đối xử với ngươi tốt không?” Hoắc Khải Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi. Nếu đã không thể hỏi từ phía Triệu Noãn Tình, vậy trước tiên nói bóng nói gió với nhi tử một chút cũng tốt!

“Tốt… tốt a!” Hoắc Tử Thần có chút chột dạ trả lời, hắn phải nói như thế nào với cha hắn rằng bây giờ tuổi của hắn lớn hơn gấp mấy lần cha hắn đây? Chuyện xảy ra lúc trước đã cách một đời rồi, hắn làm sao còn có thể nhớ rõ?

“Như này cũng xem là trả lời sao?” Hoắc Khải Minh có chút không hài lòng với đáp án của nhi tử, lại truy hỏi.

“Mẫu thân không phải đều như vậy sao? Nào có cái gì tốt với không tốt.” Hoắc Tử Thần cho cha hắn một đáp án Vạn Kim du(1).

(1)Vạn Kim du: hình dung một người toàn năng trong bất kỳ lĩnh vực nào đều biết một chút, nhưng không chuyên về một cái gì cả. Đôi khi nó được sử dụng để mô tả những người gió chiều nào theo chiều ấy và khéo léo đưa đẩy. Trong truyện nghĩa là đáp án nói ra nhưng không có thông tin gì chắc chắn.

“Nói cũng phải.” Thấy không moi được tin tức hữu dụng gì từ chỗ nhi tử, Hoắc Khải Minh cũng thôi truy hỏi, kéo tiểu bánh bao nằm lên trên kháng, “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nằm ngủ một giấc đi! Nói không chừng chờ ngươi tỉnh lại mẫu thân đã trở về rồi.”

“Vậy được rồi!” Hoắc Tử Thần ngáp một cái, giọng nói mơ hồ. Cho dù linh hồn bên trong có trưởng thành thế nào đi nữa, thân thể cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, còn là một đứa trẻ ba tuổi suy dinh dưỡng, đi đi về về từ sáng tới trưa đã sớm mệt mỏi, vừa nằm xuống một lúc liền ngủ thϊếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều của tiểu oa nhi bên cạnh, Hoắc Khải Minh tuy rằng cũng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần của hắn lại rất phấn khởi, ngay cả một chút buồn ngủ cũng không có. Hắn trở mình, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này.

Điều cần quan tâm đầu tiên là vấn đề nhà cửa. Căn nhà hiện tại của bọn họ là do cha nương hắn dựng lên, kiếp trước hắn một lòng khảo khoa cử, mục đích chính là vào kinh làm quan, cho nên cũng không để ý nhiều đến căn nhà này, hơn nữa ngay lúc đó hắn còn cho rằng thúc thẩm đều là người tốt, vì vậy việc để lại căn nhà này cho bọn họ cũng không sao.

Nhưng lần này hắn không có ý định làm vậy nữa.

Sở dĩ năm đó trong tộc lưu lại một tờ hiệp nghị, là bởi vì sau khi phụ mẫu của nguyên chủ mất đi không hề nhờ người trong tộc tìm người đến chiếu cố hắn. Lúc đó hắn đã mười tuổi, ngoại trừ phòng ở, phụ mẫu hắn còn để lại cho hắn một khoản bạc tương đối lớn cùng mấy chục mẫu ruộng đất, dựa theo tình huống lúc đó có thể thấy cho dù không có người một nhà Hoắc Trạch, cuộc sống của Hoắc Khải Minh cũng sẽ không quá kém, thậm chí có thể tốt hơn.

Chỉ là lúc ấy phòng ở của người một nhà Hoắc Trạch bị sụp, trong một thời gian ngắn không thể tìm được chỗ ở khác, trong nhà đứa nhỏ lớn nhất Hoắc Khải Tinh cũng chỉ mới bảy tám tuổi, Hoắc Minh Hà còn chưa ra đời, người trong thôn cũng không bố trí ổn thỏa cho bọn họ được.

Vừa vặn phụ mẫu Hoắc Khải Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoắc Trạch bối phận là thúc thúc Hoắc Khải Minh, thân đệ đệ của phụ thân hắn, sau khi mang theo người một nhà vội tới giúp đỡ tang sự liền tìm đến tộc trưởng và tộc lão, nói muốn chuyển vào ở cùng Hoắc Khải Minh, thứ nhất bọn họ có một nơi để ở, thứ hai là có thể chăm sóc tốt cho hài tử duy nhất của đại ca.

Bộ lý do thoái thác này lại làm cho các tộc lão cảm động, cho dù nguyên chủ phản kháng cũng không hề hấn gì, người một nhà Hoắc Trạch vẫn cứ đường đường chính chính dọn vào ở trong nhà Hoắc Khải Minh.

Nhưng tộc trưởng vẫn giữ lại một đường lui, để Hoắc Trạch viết một bản hiệp nghị trước mặt mọi người, nội dung chính là người một nhà bọn họ có thể vào ở trong nhà của Hoắc Khải Minh, trong thời gian đó tiền thu được từ điền sản giao cho bọn họ an bài sử dụng, nhưng phải để Hoắc Khải Minh tiếp tục đọc sách, hơn nữa sau khi Hoắc Khải Minh trưởng thành kết hôn, căn nhà này phải trả lại cho hắn.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, nhiều người biết rõ về chuyện năm đó bây giờ đã mất rồi, nếu hiện tại đột ngột đề xuất để cho một nhà Hoắc Trạch chuyển ra ngoài ở nhất định là không được.

Mọi người đều thích đồng tình kẻ yếu, nếu như Lưu thị khóc lóc lăn lộn tỏ vẻ khốn khổ, hơn nữa Hoắc Trạch bị thương như vậy, đến lúc đó người trong thôn đứng về phía ai thật đúng là khó mà nói, cho nên để cho bọn họ dọn ra ngoài còn cần tính toán kế hoạch kỹ hơn.