Chương 19: Tư tàng của nguyên chủ

Editor & Beta: mèo Sana

“Nương…” Giọng nói mềm mềm còn hơi sữa của Hoắc Tử Thần từ trong phòng truyền ra, Triệu Noãn Tình lập tức nhấc chân đi vào bên trong, lưu lại Hoắc Khải Minh ý vị không rõ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, một hồi lâu sau, một tiếng cười khẽ từ môi hắn tràn ra.

“Tử Thần sao vậy?” Triệu Noãn Tình vào phòng thấy Hoắc Tử Thần đang nằm bò trên kháng, từ lỗ thủng nhỏ vừa rồi trên cửa sổ nhìn trộm ra ngoài sân, thấy nàng đi vào liền cười với nàng. Hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi với Hoắc Khải Minh và thần sắc của hắn ta, mặt nàng không khỏi nóng lên.

Triệu Noãn Tình vẫn cho rằng thói xấu nhan khống(1) của nàng sau khi Mạt Thế bắt đầu đã được chữa khỏi, không nghĩ tới là vẫn chưa, bởi vì những nam nhân mặt xám mày tro xung quanh làm cho nàng không có cơ hội phát bệnh mà thôi, không thấy vừa gặp phải một cái có nhan sắc thì nàng liền phát bệnh sao.

(1)Nhan khống là thuật ngữ sử dụng trong truyện đam mỹ. Ý chỉ cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, công (thụ) ᴠì ᴠẻ đẹp của đối phương mà đem lòng уêu. Ta thường có từ nhan khống công/nhan khống thụ.

“Tỉnh táo một chút a! Triệu Noãn Tình, nam nhân này ngươi còn chưa có hiểu rõ đâu! Không thể buông thả bản thân như vậy được!”

“Hiểu rõ làm cái quái gì? Tới cũng tới rồi, còn là phu thê với nhau, còn có thể rời đi sao? Hay là tìm cơ hội tấn công đi!”

Hai tiểu nhân trong nội tâm Triệu Noãn Tình đang vật lộn đánh nhau, làm cho nàng cảm thấy trong lòng rối bời.

“Cái thứ bà nương lười biếng, bây giờ là canh mấy rồi còn chưa làm cơm, muốn để lão bà tử ta đói chết sao?” Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng mắng chửi của Lưu thị, nàng vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Lưu thị kéo tay Dương Kim Hoa vào phòng bếp.

“Nương, nương, người nhẹ tay một chút, đau a!” Dương Kim Hoa một đường thét chói tai, nhìn thấy Hoắc Khải Minh đứng ở trong sân thì ánh mắt lóe lên, càng lớn tiếng kêu: “Nương, không phải nhi tức không muốn làm, tay nghề của nhi tức thật sự không tốt bằng đường tẩu, cha lại bị thương, phải ăn ngon một chút, người để đường tẩu làm đi! Nương~~”

Lưu thị nghe xong bàn tay kéo Dương Kim Hoa buông lỏng, bà ta cũng nhớ tới nồi canh Triệu Noãn Tình làm lúc giữa trưa, hương vị làm bà ta vừa nhớ lại liền chảy nước miếng.

“Khải Minh”, Lưu thị không khách khí nói: “Bảo tức phụ ngươi nhanh đi làm cơm, thúc ngươi bị thương, nấu chút gì đó ngon ngon cho hắn.”

“Được, ta đi kêu nàng.” Hoắc Khải Minh đáp một tiếng rồi đi về phía phòng mình.

“Nương, người đừng đi.” Hoắc Tử Thần dựa vào bên cạnh nàng nhỏ giọng nói, “Phụ thân gọi người cũng đừng đi.”

“Vì sao vậy?” Triệu Noãn Tình kinh ngạc hỏi.

“Lúc trước mỗi lần cha gọi con đi làm việc, con đều bị đánh.” Hoắc Tử Thần chớp chớp mắt nói.

Hoắc Khải Minh vừa vào cửa chuẩn bị nói:...

“Không sao, Tử Thần không cần lo lắng cho nương, con đã quên chuyện xảy ra hồi trưa rồi sao? Chỉ cần nương không muốn, thì không người nào có thể động đến một ngón tay của nương chứ, ngoan!” Triệu Noãn Tình dùng sức vuốt vuốt đầu tóc khô vàng của Hoắc Tử Thần, cho Hoắc Khải Minh một ánh mắt “lực bất tòng tâm”, thản nhiên đi phòng bếp nấu cơm.

Ở cửa phòng bếp có hai vị môn thần đang đứng đó chờ nàng, một là Lưu thị, hai là Dương Kim Hoa.

“Đường tẩu cao quý của ta a! Ngài cuối cùng cũng chịu đi ra ngoài rồi, giờ này là giờ nào rồi, còn không nhanh làm cơm chiều đi, cha ta còn đang bị thương kia kìa!”

Triệu Noãn Tình hai tay vuốt vuốt ống tay áo, tiến lên phía trước hai bước, “Biết canh giờ không còn sớm còn không mau tránh ra, chắn ở chỗ này có ý gì? Cố ý ngăn cản ta làm cơm sao? Ta nói à đệ muội! cho dù muội không thích công công đến mức nào, cũng không thể lòng dạ hiểm độc ngăn cản ta làm cơm cho hắn ăn a!”

Đâm chọc sau lưng ai mà không biết làm?

Nói xong Triệu Noãn Tình không thèm để ý nàng ta nữa, mà trực tiếp đi thẳng tới trước ngăn tủ lương thực, đưa tay định lấy lương thực ra ngoài. Không nghĩ tới Lưu thị đột ngột nhảy ra đẩy nàng qua một bên, Triệu Noãn Tình nhất thời không để ý bị đẩy, xuýt chút nữa thì té ngã.

“Thứ tang môn tinh nhà ngươi, ai cho phép ngươi tự ý lấy lương thực? Đồ không có quy củ.” Vừa nói, Lưu thị vừa lấy một nắm nhỏ bột mì và một quả trứng gà từ trong ngăn tủ ra, sau đó lại dùng một cái bát lớn múc đầy một chén gạo thô, “Bột mì và trứng gà này để làm mì cho thúc thúc ngươi, còn lại gạo thô để nấu thành cháo.”

Triệu Noãn Tình nhìn nắm bột mì trong lòng bàn tay Lưu thị, khóe miệng giật giật, chỉ có chút xíu bột mì phỏng chừng ngay cả bọc một cái vỏ sủi cảo cũng không đủ, lại nhìn một chén gạo thô bên cạnh, tuy rằng chén rất lớn, chứa cũng đầy, nhưng người ăn nhiều a! Cần phải đổ bao nhiêu nước vào mới có thể nấu đủ cháo cho cả đại gia đình ăn a?

“Bốp” một tiếng âm thanh ném gáo nước vào trong vại, Triệu Noãn Tình bỏ lại một câu “Xem ra các ngươi đều không đói bụng, vậy vừa vặn cơm này cũng không cần làm nữa.” Rồi quay đầu rời khỏi phòng bếp.

“Này, sao lại đi rồi? Không làm cơm nữa à?” Dương Kim Hoa vừa thấy Triệu Noãn Tình quẳng gánh, lập tức chuồn đi.

“Nàng đi rồi ngươi không biết ở lại làm sao?” Lưu thị sắc mặt khó coi hung hăng nhéo cánh tay Dương Kim Hoa, “Thứ bà nương lười biếng, không làm việc thì đừng ăn cơm của lão nương, cho ngươi chút mặt mũi, trong mắt liền không có trưởng bối, sớm muộn gì cũng hưu ngươi.”

“Nương~~~” Dương Kim Hoa ủy khuất xoa cánh tay, thấy sắc mặt Lưu thị không tốt, chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, dựa theo lời Lưu thị làm cơm tối.

“Làm xong nhanh vậy sao?” Hoắc Khải Minh thấy còn chưa tới một nén nhang mà Triệu Noãn Tình đã trở lại, hoang mang hỏi.

“Thẩm ngươi lấy ra một nắm bột mì nhỏ xíu bảo ta làm cho bà ta một chén ngật đáp thang, ta là thần tiên có thể biến không khí thành thức ăn sao? Ngươi còn không thấy bà ta lấy ra một chén gạo thô, nói là để nấu cháo, cả một đại gia đình phải ăn cơm, nấu ra đủ cho ai ăn đây?” Triệu Noãn Tình tức tối khoa tay múa chân oán trách.

Hoắc Khải Minh trấn an gật gật đầu không nói gì, ký ức kiếp trước nói cho hắn biết kỳ thật cách làm của Lưu thị hẳn là cách làm của đại bộ phận người trong thôn. Bây giờ mới là đầu tháng năm, đây chính là khoảng thời gian nông nhàn cuối cùng trước khi bước vào ngày mùa bận rộn, mọi nhà trong thôn đều ăn uống tằn tiện để tiết kiệm lương thực.

Tuy rằng Hoắc Khải Minh không biết Triệu Noãn Tình đang tức giận cái gì, nhưng hắn vẫn nhìn ra trước khi nàng xuyên đến đây, điều kiện trong nhà nhất định không tệ.

“Vậy nương chúng ta ăn cái gì đây? Cả ngày hôm nay chúng ta đều không làm việc, thẩm bà sẽ không cho chúng ta ăn cơm.” Hoắc Tử Thần kéo tay áo Triệu Noãn Tình, nhỏ giọng nói.

“Ách, cái này...” Triệu Noãn Tình trong lòng liên tục bị ba chữ “cẩu thả rồi” quét qua quét lại, nàng nhất thời thống khoái rời khỏi phòng bếp, hiện tại phải làm sao bây giờ?

“Ta ra ngoài xem một chút!” Hoắc Khải Minh tuy rằng không cảm thấy mình rất có mặt mũi, nhưng nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ rầu rĩ trong phòng, hắn đột nhiên cảm thấy lúc mình trở về chỉ nhớ chuyện mời đại phu, sao lại không nhớ nên mua chút đồ ăn về chứ?

“Quên đi, đừng đi nữa, loại người như thẩm người, giờ tới tìm bà cũng là để ăn mắng.” Triệu Noãn Tình buồn bã ỉu xìu nói.

“Nương, nương.” Hoắc Tử Thần nhìn Hoắc Khải Minh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay Triệu Noãn Tình.

Bộ dáng chột dạ của Hoắc Tử Thần dễ thương chết người, nàng ôm tiểu bánh bao vào trong ngực, hung hăng xoa xoa mặt hắn, “Tử Thần muốn nói gì với nương?”

“Nương, đồ chúng ta giấu có thể cho phụ thân ăn một chút không?”

Cái gì? Nguyên chủ cư nhiên có tư tàng? Triệu Noãn Tình lập tức hứng thú, “Con biết nương quên hết mọi thứ, con có thể tìm ra thứ chúng ta giấu không?”

Thấy Hoắc Tử Thần không nhúc nhích, Triệu Noãn Tình đột nhiên phúc chí tâm linh(1), nàng gật gật đầu, “Tìm được đồ ăn, ba người chúng ta cùng ăn.”

(1)Phúc chí tâm linh nghĩa là khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Tiểu bánh bao lúc này mới hài lòng, hắn bò đến bên trong kháng, bắt đầu hì hục đẩy đôi tủ kháng, nhưng vì quá nặng nên dù đã dùng hết sức của tiểu cánh tay tiểu bắp chân vẫn đẩy không nổi.

“Nương~~” Hoắc Tử Thần quay đầu nhìn Triệu Noãn Tình, trong đôi mắt to giống nàng hiện lên vẻ ủy khuất, “Tử Thần đẩy không nổi.”

“Để nương giúp con.” Triệu Noãn Tình cởi giày bò lên kháng, nhẹ nhàng đẩy một cái, hai ngăn tủ liền rời khỏi vị trí ban đầu, trên tường lộ ra một lỗ thủng cao bằng nửa cánh tay, bên trong đặt sáu bảy củ khoai lang không to hơn ngón tay bao nhiêu, còn có ba củ khoai tây to bằng nắm tay.

“Nhi tử ngoan của ta thật lợi hại!” Triệu Noãn Tình lấy mấy thứ đó ra, sau khi đẩy ngăn tủ về lại vị trí ban đầu thì hôn mạnh lên mặt tiểu bánh bao một cái, “Chờ nương nướng chín nhé.”

“Ân, nương mau đi, hài nhi và phụ thân sẽ chờ.” Hoắc Tử Thần vui vẻ vẫy vẫy bàn chân nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống mép kháng.