Chương 17: Chuẩn bị lên núi

Editor & Beta: mèo Sana

Nhìn thấy bóng người trong góc đung đưa càng lúc càng xa, Hoắc Khải Minh xoay người trở về phòng, nói với Triệu Noãn Tình: “Lát nữa ta có thể phải trở về trấn trên một chuyến, nàng có gì cần ta mua về không?”

“Ngươi đi thật sao?” Triệu Noãn Tình tò mò, dù sao từ khi hắn xuất hiện đến bây giờ, nàng vẫn chưa nhìn ra quan hệ của hắn và Hoắc gia tốt ở chỗ nào, lúc này trời cũng sắp tối rồi, chiếc xe bò duy nhất trong thôn còn không có ở đây, nếu đi thì phải đi bằng hai chân, hắn sao lại chấp nhận?

“Đi, không đi chính là đại bất hiếu, dù sao thúc thẩm đã bắt đầu chăm sóc ta từ khi ta mười tuổi.” Những lời này Hoắc Khải Minh nói bằng loại giọng mỉa mai. Hắn thực sự nghĩ như vậy sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ ở kiếp trước.

“Ồ!” Triệu Noãn Tình ứng một tiếng, cũng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn trong lòng lại có chút chua xót.

“Đại ca~~~” Quả nhiên không lâu sau, Hoắc Khải Trạch quay trở lại, lần này hắn không gõ cửa, liền đứng ở trong viện hô một tiếng.

Hoắc Khải Minh mở cửa phòng đứng ở cửa nhìn hắn.

“Đại ca, nương nói để đệ đi tìm Triệu đại bá xem cho cha trước, nếu hắn trị không hết thì để ca lại đi trấn trên một chuyến. Đại ca ngươi chuẩn bị một chút đi, đệ đi mời Triệu đại bá trước.” Hoắc Khải Trạch vừa nói vừa chạy ra ngoài.

“Ta còn tưởng thẩm thẩm tốt của ngươi sẽ trực tiếp bắt ngươi đi ngay chứ!” Triệu Noãn Tình nói.

“Hôm nay nhất định là không cần đi nữa, Triệu đại bá thế nào cũng kê chút phó dược cho thúc ấy uống trước, ít nhất trước tiên để thúc ấy bớt đau, sau đó khuyên bọn họ ngày mai tự mình lên trấn trên tìm đại phu khác xem bệnh.” Hoắc Khải Minh phân tích.

“Vậy chúng ta có nên qua thăm không?”

“Nàng không cần đi, ta đi là được.” Hoắc Khải Minh nhìn sắc trời, “Hay là nàng vào bếp làm cơm tối đi! Nàng... còn nhớ nấu cơm như thế nào không?”

“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Triệu Noãn Tình lại trợn trắng mắt, “Bất quá đồ ăn buổi trưa ta nấu là lương thực ta lấy được từ việc bổ tủ lương thực của thẩm ngươi, ngươi có chắc muốn ta nấu bữa tối không?” “Hử? Có chuyện gì vậy?” Hoắc Khải Minh vốn định ra ngoài, nghe vậy lại quay lại.

Triệu Noãn Tình tam ngôn lưỡng ngữ kể lại đại khái mọi chuyện, “Dù sao sau đó thẩm thẩm ngươi cũng ở ngoài cửa mắng ta, lúc Hoắc Khải Tinh muốn tới đánh ta thì bị vấp ngã, thẩm ngươi cùng Phương Thục Bình vì chuyện ai trả tiền xem bệnh cho hắn mà nổi lên tranh chấp, sau đó Phương Thục Bình cùng Dương Kim Hoa vì tiền riêng mà đánh nhau, tiếp theo Hoắc Tử Lan liền tông vào Phương Thục Bình làm nàng sinh non. Sau đó nữa thì ngươi trở lại.”

Hoắc Khải Minh nhíu mày, thấy vậy trong lòng Triệu Noãn Tình “lộp bộp”, bắt đầu âm thầm hối hận, sao lại không nhịn được mở miệng kể hết mọi chuyện? Cho dù là mất trí nhớ, cũng không thể cùng trước kia quá khác biệt đi!

“Ý nàng là thê tử Khải Minh bị Tử Lan cố ý đυ.ng phải?”

“Hả! à! ờ, đúng vậy!” Triệu Noãn Tình đang vắt óc suy nghĩ cách cứu vãn thì nghe Hoắc Khải Minh chủ động chuyển đề tài, lập tức tinh thần phấn chấn tiếp lời, liền trông mong hắn nói tiếp chủ đề này.

“Tử Lan đâu rồi?”

“Trốn rồi, vừa rồi ta thấy hắn nhảy ra từ cửa sổ rồi chạy sang bên kia.” Triệu Noãn Tình trả lời rất tích cực.

Nhìn tiểu nữ nhân gầy gò hốc hác nhưng tràn đầy sức sống trước mặt, Hoắc Khải Minh nghĩ rằng một góc trong trái tim luôn lạnh lùng cứng rắn của hắn đã sụp đổ. Về cơ bản hắn kết luận rằng Triệu Noãn Tình này cũng là người từng trải giống như mình, nhìn nàng thiên tân vạn khổ lấy tay che chắn những lỗ rách trên áo khoác cộc tay nát bươm, hắn chợt cảm thấy buồn cười.

Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, là Hoắc Khải Trạch mời Triệu đại bá tới.

“Ta đi qua xem, mẫu tử các nàng cứ ở yên trong phòng!” Hoắc Khải Minh nói xong mở cửa đi ra ngoài.

“Tử Thần a! Ta xem cha con cũng không tệ như con nói a!Con nghe ai nói hắn mặc kệ mẫu tử chúng ta a?” Triệu Noãn Tình nhớ lại những chuyện về Hoắc Khải Minh mà tiểu bánh bao kể với nàng, vì sao so với con người vừa rồi lại không có chút xíu nào giống nhau vậy, nàng nghĩ tới nghĩ lui, lý do thuyết phục nhất chỉ có thể là Hoắc gia châm ngòi ly gián quan hệ của Tử Thần và cha hắn.

“Là, là nhị thẩm thẩm và, và đường cô cô nói.” Hoắc Tử Thần vốn đang suy nghĩ làm thế nào để rút lại tất cả những gì mình đã nói trước đó, kết quả còn không đợi nó mở miệng, nương nó đã nghĩ ra lý do cho nó rồi.

Dù sao nương của nó cũng sẽ không tìm hai người kia xác thực, cho nên đổ tội cho hai người Dương Kim Hoa và Hoắc Minh Hà nó cảm thấy vô cùng yên tâm thoải mái.

“Ta cũng nghĩ thế, Tử Thần nghe lời nương, sau này không nên tin bất cứ cái gì người Hoắc gia nói, bọn họ tuy rằng là thân thích của chúng ta, nhưng họ không có ý tốt với ta, cho nên mặc kệ sau này bọn họ nói gì với con, con đều phải nói cho mẫu thân, biết không?”

“Được, sau này đều nói với mẫu thân.” Hoắc Tử Thần gật đầu thật mạnh, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Triệu Noãn Tình, dễ thương đến mức làm nàng chịu không nổi.

Đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tiểu bánh bao, lúc này Triệu Noãn Tình mới phát giác từ khi nàng tỉnh dậy đến giờ phát sinh quá nhiều chuyện, nàng quên mất phải tắm rửa sạch sẽ cho Hoắc Tử Thần đang bẩn như khỉ lăn bùn.

Nghe nói khi nàng xuyên đến nguyên chủ đã nằm trong căn phòng tồi tàn kia hai ngày rồi, trên người chắc chắn không được sạch sẽ cho lắm, nghĩ tới đây Triệu Noãn Tình liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, vội vàng dẫn theo tiểu bánh bao đi tới phòng bếp, bắt đầu nấu nước chuẩn bị tắm rửa.

Tiểu bánh bao sau khi được tắm rửa sạch sẽ thơm tho là một tiểu hài tử thập phần xinh đẹp, nhưng lại quá gầy, thân thể chỉ là một bộ xương được bọc trong một lớp da, trên người còn có rất nhiều vết sẹo cũ mới, Triệu Noãn Tình nhìn thấy lại có cảm giác nắm đấm ngứa ngáy.

Tắm rửa sạch sẽ rồi nhìn lại, có thể phát hiện ngũ quan Hoắc Tử Thần chỉ có mũi và môi là rất giống với Hoắc Khải Minh, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn Hoắc Khải Minh, dù sao mới chỉ là ấu tử, khẳng định phải mềm mại đáng yêu hơn một chút.

Sau khi dùng một chậu nước lớn tắm sạch từ đầu đến chân, Triệu Noãn Tình cảm thấy mình giống như nhẹ hơn năm cân, cũng không biết nguyên chủ đã bao lâu rồi không tắm rửa, vừa rồi nàng ngay cả tóc cũng gội không được, không thể không lén lấy một nắm dầu gội đầu từ trong không gian ra mới có thể gội sạch sẽ.

Hơn nữa thừa dịp tắm rửa, nàng còn đặc biệt quan sát kỹ cơ thể mới lấy được này từ trong chậu nước trông như thế nào. Cuối cùng không để cho nàng thất vọng, nguyên chủ tuy rằng giống như tiểu bao tử vàng vọt gầy guộc, nhưng ngũ quan phi thường xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, gần như giống hệt tiểu bánh bao.

Trong lúc thu dọn tàn cuộc sau khi tắm, Triệu Noãn Tình bắt đầu suy nghĩ trong lòng, cuộc sống sau này rốt cuộc như thế nào cũng phải có một kế hoạch, dù sao để nàng giống như nguyên chủ bấm bụng chịu đựng, nhẫn nhịn làm hết tất cả công việc trong nhà là không có khả năng.

Vốn Lưu thị cả ngày không cho mẫu tử bọn họ cơm ăn, nếu nàng không làm việc khẳng định sẽ càng không có cơm để ăn. Tuy rằng trong không gian của nàng có không ít cơm đã được làm sẵn, nhưng nàng không thể lúc nào cũng biến ra đồ ăn từ trong không khí được!

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Triệu Noãn Tình đưa ánh mắt nhìn lên ngọn núi cuối thôn.

Không phải đều nói dựa núi ăn núi sao? Với giá trị vũ lực của nàng, nói không chừng còn có thể săn được gà rừng, thỏ rừng về làm món ăn! Vạn nhất vận khí tốt, gặp phải một gốc nhân sâm, hà thủ ô gì đó, vậy không phải phát tài rồi sao, còn cần phải buồn phiền nghĩ hôm nay ăn gì nữa à?

Triệu Noãn Tình hạ quyết tâm chờ Hoắc Khải Minh trở về sẽ nói với hắn chuyện lên núi, kết quả không đợi được Hoắc Khải Minh, ngược lại đợi được giọng mắng mỏ sắc bén của Lưu thị truyền tới: “Thứ đê tiện muốn tìm đường chết, nấu nước thôi cũng dùng nhiều củi như vậy, nhặt củi không phí sức lực sao? Ngày mai không nhặt củi về cho lão nương, ta cho ngươi đẹp mặt(1).”

(1)Ta cho ngươi đẹp mặt: mang ý nghĩa nếu còn làm vậy tiếp nữa, ta sẽ đánh ngươi hoặc áp dụng các phương pháp uy hϊếp, đe dọa khác.