Chương 10: Phương Thục Bình sinh non

Edit & Beta: moè Sana

“Phi, Tử Lan nhà ta là tiểu hài tử, lời nói của hắn làm sao có thể coi là thật?”

“Lời của tiểu hài tử mới là lời nói thật! Bằng không để cho hắn ra đây đối chất!” Phương Thục Bình cũng bất chấp tất cả, dù sao nàng khẳng định đã đắc tội lão nhị gia rồi, cho nên nhất định phải cắn rớt một miếng thịt trên người nàng ta.

“Đối cái gì chất? Ngươi có cần mặt mũi nữa hay không, một nắm tuổi rồi còn bức bách một tiểu hài tử. Tử Lan nhà ta là dòng độc đinh của lão Hoắc gia, dọa hắn sợ ngươi đền nổi sao?” Dương Kim Hoa đương nhiên biết nàng ta nói thật, trong lòng thầm hận hài tử nhà mình không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng cũng không thể thỏa hiệp như vậy.

Vừa nói đồng thời trong lòng lại có chút tự tin, bởi vì Hoắc Tử Lan đúng là đứa cháu duy nhất của Lưu thị, còn là một nam hài.

“Tử Lan, ngươi lại đây, đại bá nương có chuyện muốn hỏi ngươi.” Phương Thục Bình cũng mặc kệ Dương Kim Hoa nghĩ gì, nàng trực tiếp vẫy vẫy tay với Hoắc Tử Lan còn đang nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng, ý bảo hắn lại đây.

“Ta còn chưa ăn xong mà!” Hoắc Tử Lan vừa nói vừa nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói.

“Ngươi qua đây trước, chỉ cần ngươi nói thật, lát nữa nhất định sẽ cho ngươi ăn ngon.” Phương Thục Bình dỗ nó.

“Ngươi có biết xấu hổ hay không? Lại dùng thủ đoạn này lừa gạt Tử Lan nhà ta?” Dương Kim Hoa vô luận như thế nào cũng không thể để Phương Thục Bình tra hỏi Hoắc Tử Lan, nàng tức giận tiến lên, tát Phương Thục Bình một cái.

Phương Thục Bình cũng không phải người hiền lành gì, hơn nữa nàng ta ỷ mình là đại tẩu, địa vị cao hơn hai chị em dâu một chút, đột nhiên bị đánh một cái có chút mơ hồ, nhưng sau khi phục hồi tinh thần cũng không cam lòng yếu thế đánh nhau với Dương Kim Hoa.

Triệu Noãn Tình thấy sự việc phát triển thành như bây giờ cũng sợ hãi than liên tục, tức phụ của Hoắc gia quả nhiên người người dũng mãnh, khó trách nguyên chủ nhiều năm chịu hành hạ không phản kháng được, sự thật là sức chiến đấu theo không kịp a!

Nàng bên này đang cảm thán, bên kia Lưu thị lại sắp tức chết. Hai nhi tức ngu xuẩn này cư nhiên làm phản, người một nhà động thủ với nhau.

“Lão đại, lão nhị, hai người các ngươi là người chết a? còn không mau kéo tức phụ các ngươi ra, ban ngày ban mặt nháo thành như vậy, còn ra thể thống gì?”

Còn “thể thống gì”? Nhà các ngươi sao còn có hai chữ thể thống này? Triệu Noãn Tình khinh thường bĩu môi, căn cứ vào nguyên tắc “xem náo nhiệt không sợ chỉ trích nhiều”, cũng hô theo hai câu: “Đúng vậy! Hai vị đệ muội, các ngươi mau đừng đánh nữa, nhìn xem bà bà các ngươi tức giận sắp tắt thở rồi kìa.”

Lưu thị nghe xong ánh mắt sắc như dao liếc về phía Triệu Noãn Tình, Triệu Noãn Tình mới không sợ nàng, vẻ mặt vẫn lo lắng như trước, nhưng trong ánh mắt lại sáng ngời mang theo ý cười.

Nhưng Lưu thị hiện tại không còn sức chú ý nàng nữa, tường viện nhà bọn họ đã nhấp nhô đầu của vài người xem náo nhiệt, hơn nữa còn không ngừng nhô càng cao, những người này vừa nhìn vừa hớn hở nghị luận, tóm lại lần này Lão Hoắc gia mất hết mặt mũi rồi.

Hoắc Khải Tinh và Hoắc Khải Trạch nghe nương lên tiếng, vội vàng tiến lên lôi kéo tức phụ nhà mình, hai nữ nhân đánh nhau đỏ mắt đến mức trên mặt, trên cổ mỗi người có thêm vài vết cào cấu, một số chỗ có tơ máu chảy ra.

Đặc biệt là Hoắc Khải Tinh, khuôn mặt kia vết thương chồng chất, cả khuôn mặt thoạt nhìn hết sức đặc sắc. Bất quá vết thương này không bị cào vô ích, Dương Kim Hoa và Phương Thục Bình vẫn bị hai người bọn họ kéo ra.

Chỉ là y phục của hai người bọn họ đều bị xé rách, tóc tai bù xù, ngay cả trên mặt và trên tay đều là từng vết từng vết cào.

Triệu Noãn Tình nhìn nhóm bốn người chật vật trong sân, đưa tay xoay đầu bánh bao nhỏ, ấn mặt nó lên vai mình, không cho nhìn những thứ này.

Vừa vặn lúc này Hoắc Tử Lan ăn xong miếng canh cuối cùng trên bàn, lau miệng đứng lên, liền thấy nương hắn được cha hắn đỡ, mặt mũi bầm dập đang khóc thút thít.

Con người Dương Kim Hoa này đối với người khác không tốt, nhưng đối với nhi tử duy nhất Hoắc Tử Lan lại tốt đến không còn gì để chê, ngay cả tướng công Hoắc Khải Trạch cũng không bằng, cho nên Hoắc Tử Lan cũng rất bảo vệ mẫu thân nó.

Hoắc Tử Lan tuy rằng chỉ lớn hơn Hoắc Tử Thần nửa tuổi, nhưng hắn được ăn ngon, thân hình béo, vóc dáng rõ ràng cao hơn hài tử cùng tuổi trong thôn, cho nên hắn bình thường cũng coi như bá chủ trong đám hài tử, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường.

Hắn đánh nhau nhiều lắm, cho nên vừa nhìn bộ dáng Dương Kim Hoa liền biết là vừa đánh nhau với người khác, nhìn quanh sân cũng chỉ có tình hình đại bá nương Phương Thục Bình là gần giống nương nó, lập tức liền biết người đánh nương nó là ai, vì thế nó phẫn nộ lao như tiểu đạn pháo đâm đầu về phía Phương Thục Bình.

Phương Thục Bình là một nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, lần này Hoắc Tử Lan tông chuẩn xác vào đùi nàng ta. Nàng vốn đã bị Dương Kim Hoa đánh cho đầu óc choáng váng, hơn nữa bản thân Hoắc Khải Tinh cũng bị thương không nhẹ, cho nên cũng không dùng nhiều sức đỡ nàng ta, dẫn đến việc Phương Thục Bình lập tức bị đυ.ng ngã trên mặt đất.

Hoắc Tử Lan còn chưa hết giận, lại gần đạp loạn hai cước vào người Phương Thục Bình, mới oán hận nhổ nước miếng vào nàng ta, quay đầu đi tìm nương hắn.

Dương Kim Hoa rất đắc ý, nàng vuốt đầu nhi tử, khuôn mặt xanh xanh tím tím cười híp mắt nói: “Nhi tử của ta thật là hiếu thuận, biết che chở nương.”

Nghe xong lời của nàng, Hoắc Tử Thần đang dựa trong ngực Triệu Noãn Tình nhưng nãy giờ vẫn lén lút quan sát động tĩnh bên kia, quay đầu lại nhìn ánh mắt Triệu Noãn Tình, kết quả phát hiện mẫu thân của hắn vẻ mặt không cho là đúng, Triệu Noãn Tình chú ý tới ánh mắt của hắn, lại đem đầu của hắn hướng vai mình ấn ấn, nói với hắn: “Đường thẩm thẩm nói một chữ cũng không đúng, ngươi ngàn vạn lần đừng học theo đường ca ngươi!”

“Được, mẫu thân, ta biết đường ca không đúng, ta sẽ không học theo huynh ấy.” Giọng hài đồng còn hơi sữa khiến Triệu Noãn Tình quả thực muốn chảy máu mũi, nàng hôn lên mặt Hoắc Tử Thần một cái thật mạnh, “Tử Thần thật ngoan.”

Hoắc Tử Thần tai đỏ bừng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong lòng ngượng ngùng nghĩ: Thì ra mẫu thân là nữ tử như vậy! Cái này cũng quá…không rụt rè! Nhưng hắn lại thích mẫu thân như vậy thì có…lạ lắm không?

Hoắc Tử Thần đang mỹ mãn nghĩ thì đột nhiên bị một tiếng thét chói tai cắt đứt, sau đó lại bị mẫu thân đè đầu xuống, hơn nữa lần này dùng nhiều sức hơn, đồng thời hắn cũng nghe thấy thanh âm ngưng trọng của mẫu thân: “Tử Thần, đừng lộn xộn.”

Động tác giãy dụa của Hoắc Tử Thần lập tức dừng lại, bởi vì cái mũi nhạy bén của hắn ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

Đời trước Trấn Quốc Công là lấy chiến công lập nghiệp, đối với loại mùi vị này quen thuộc thâm nhập cốt tủy, hắn không khỏi bắt đầu cân nhắc chuyện vừa rồi, là ai bị thương sao?

Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này của hắn bị xóa bỏ, bởi vì mẫu thân không thể che lỗ tai của hắn, trong tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của Phương Thục Bình còn xen lẫn lời nguyền rủa oán hận lọt vào tai hắn: “A... bụng của ta, bụng của ta... đau quá! hài tử của ta... Dương Kim Hoa, đồ tiện phụ, ngươi dung túng nhi tử hại chết hài tử của ta, cả nhà các ngươi đều không được chết tử tế...”

Phương Thục Bình ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, máu đỏ sẫm nhuộm đỏ y phục nàng ta, lại uốn lượn trên mặt đất thành một dòng suối đỏ tươi.