Lý đại phu cúi người thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, ngón tay run run chỉ thẳng vào Nguyễn Tuấn: “Ngươi…… Nhóc con…… Đồ hỗn trướng …… Lão phu còn chưa…… coi bệnh cho đại tỷ ngươi…… Đã bị ngươi…… chơi chết!”
Nguyễn Tuấn cũng hoàn hồn, thấy Lý đại phu như vậy, sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng tiến lên nhận lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Lý đại phu, cháu chính là quá kích động!! Thực xin lỗi! Ngài lão đại nhân có đại lượng, cũng đừng so đo cùng cháu tiểu thí hài đi!”
Lý đại phu thổi râu trừng mắt: “Lăn về một phía pha trà đi."
Nguyễn Tuấn nói: “Trong nhà không trà, nước ấm có được không ạ?"
Lý đại phu tức giận nói: “Chạy nhanh đi.”
Nguyễn Tuấn vội vàng dẫn người vào nhà chính, vui tươi hớn hở thả hòm thuốc xuống, tung ta tung tăng đi rót nước, Nguyễn Ninh do dự nhìn rồi cũng đi theo đi vào trong phòng.
Lý đại phu uống lên một chén nước, cũng cảm thấy khá hơn, tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Tuấn một cái, hắn nhìn về phía Nguyễn Ninh nói: “Ninh nha đầu, ngươi lại đây lão phu xem cho ngươi.”
Nguyễn Ninh kỳ thật không nghĩ xem bệnh, nàng kiếp trước tinh thông y thuật, bản thân mình là tình huống như thế nào, nàng rất rõ ràng, nàng một chút việc cũng không có.
Thấy Nguyễn Ninh bất động, Nguyễn Tuấn chạy nhanh kéo nàng đến trước mặt Lý đại phu: “Đại tỷ, tỷ tuy rằng tỉnh, nhưng tránh cho ngươi lưu lại di chứng, vẫn là để Lý đại phu nhìn xem tương đối hảo, rốt cuộc người đệ cũng mời tới, không xem cũng trả tiền khám bệnh, vậy thiệt lớn.”
Lý đại phu tức giận đến vỗ Nguyễn Tuấn một cái : “Ngươi cái tiểu tử thúi thiếu tiền khám bệnh lão phu đã không phải tám lần mười lần, còn không biết xấu hổ nói thiệt.”
Nguyễn Tuấn giả ngu giả ngơ cười: “Hắc hắc!”
Lý đại phu mặc kệ hắn, nhìn về phía Nguyễn Ninh nói: “Ninh nha đầu không cần khẩn trương, lão phu xem bệnh không đau, cũng không đánh ngươi.”
Hắn theo bản năng liền dỗ Nguyễn Ninh như nha đầu ngốc trước kia.
Nguyễn Ninh khóe miệng giật giật, thấy Nguyễn Tuấn thúc giục mình, trong lòng khẽ thở dài, nhận mệnh vươn tay phải cho Lý đại phu.
Lý đại phu cũng không nói nhiều duỗi tay bắt mạch cho Nguyễn Ninh.
Liễu Triệt cùng Lữ thị thả Nguyễn Thư trên giường xong liền đi ra, đi vào nhà chính nhìn thấy Lý đại phu bắt mạch Nguyễn Ninh, thực thức thời không lên tiếng quấy rầy.
Liễu Triệt tuy rằng không nói lời nào, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm vẫn nhìn Nguyễn Ninh, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nguyễn Ninh cảm giác có người nhìn mình, vừa nâng mắt liền đối diện với đôi mắt đen bóng của Liễu Triệt, nàng hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này quá đẹp, vừa đen vừa sáng, giống đá quý đen, vừa ưa nhìn đồng thời cũng lộ ra vẻ sắc bén có thể xuyên thấu lòng người.
Không chỉ đôi mắt đẹp, những bộ phận khác trên người nam nhân này cũng rất ưa nhìn, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng, cực kỳ giống con lai, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, làn da màu lúa mì, tóc được vấn gọn gàng, cả người tuy rằng mặc hắc sam vải thô, có một khí chất hoang dã khác với những chàng trai thôn quê, cao quý và kiêu ngạo..
Hơn nữa hắn vóc dáng cực cao, nhìn ra ít nhất 1m92, lợi thế về chiều cao và khí chất tự cao tự đại của người đàn ông khiến hắn trông càng uy nghiêm và không thân thiện với người lạ.
Người nam nhân này……
Nguyễn Ninh híp híp mắt, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, khóe miệng hồng nhuận nhếch lên.
Không đơn giản a!
Nguyễn Ninh tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, không có tìm được tin tức nam tử này, nhưng Lữ thị giọng điệu xưng hô với nam nhân này không hề xa lạ chút nào, hiển nhiên quen thuộc, chỉ là nguyên chủ không nhớ rõ mà thôi.
Cũng đúng, nguyên chủ không chỉ ngốc, còn rất hay quên, nàng ấy chỉ nhớ người nhà của mình, không nhớ người nam nhân này cũng là bình thường.
Hơn nữa người này là ai với nàng cũng không quan hệ.