Chương 7: Kẻ Hạ Độc

Thôn dân có sợ hãi, có tò mò, cũng có nghi ngờ nhìn Khưu Tiểu Ngư, sau đó chậm rãi tản đi.

Khưu Đông đại bá của Khưu Tiểu Ngư sắc mặt trầm trọng rời đi, Khưu Tiểu Ngư có bản lĩnh như vậy, hắn ta làm đại bá không vui vẻ, thậm chí còn kiêng kỵ gì đó.

“Tiểu Ngư…” Trương Tiểu Linh chấp nhận hiện thực này, vì thế dẫn theo Trương Thanh Sơn đi tới nói lời cảm ơn.

“Có việc gì sao?” Khưu Tiểu Ngư có chút không kiên nhẫn, có chút đáng tiếc không thể xén mấy lần lông cừu trên người Trương Tiểu Linh, lần này chữa cho Trương Tiểu Linh chỉ được 5 cân bột mì.

“Thẩm tử đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.” Sau khi nói xong kéo Trương Thanh Sơn quỳ xuống dập đầu, Khưu Tiểu Ngư bị dọa sợ trực tiếp nhảy bật lên.

Cho dù ở mạt thế, cũng không có ai dễ dàng quỳ xuống với người ta như vậy, trừ phi bị bắt.

Trương Tiểu Linh nhìn thấy vẻ mặt như gặp kẻ địch mạnh của Khưu Tiểu Ngư, thì bật cười.

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư đen lại, cười cười cười, cười cái lông, chuyện này có gì mà buồn cười?

Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư không thừa nhận mình bị dọa sợ, một đại lão ở mạt thế như nàng sao có thể bị dọa sợ?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư có chút dáng vẻ thẹn quá hóa giận, Trương Tiểu Linh không dám cười nữa, đứng đắn nói lời cảm ơn với Khưu Tiểu Ngư.

“Thẩm tử đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.” Vẻ mặt Trương Tiểu Linh nghiêm túc nói.

“Khụ khụ… Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách sáo!” Khưu Tiểu Ngư ngửa đầu kiêu ngạo nói.



Trương Tiểu Linh mím môi, nhịn cười nói:

“Khó mà làm được, đây chính là ân cứu mạng, sau này cần làm chuyện gì cứ việc sai bảo hai mẫu tử ta.”

“Ta có gì cần sai bảo hai ngươi… À… Hai ngươi biết nấu cơm không?” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ tới gạo và bột mì của mình cần người nấu, mà Khưu Tiểu Ngư thì lười ra tay.

Đời trước nàng chưa từng tự mình làm cơm, bởi vì có dị năng hệ chữa trị, có rất nhiều người tới cầu xin nàng chữa trị chữa bệnh, ăn đa số đều là đồ ăn ngon người khác làm hay là thức ăn nhanh.

“Đương nhiên là biết.” Trương Tiểu Linh nói đến làm đồ ăn vẻ mặt tự tin.

“Nương của ta từng làm đầu bếp nữ ở gia đình giàu có.” Lúc này Trương Thanh Sơn không cam lòng bị xem nhẹ, mở miệng vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Vậy sau này ngươi nấu cơm giúp ta.” Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong lại khôi phục dáng vẻ không thèm để ý của nàng.

“Được.” Trương Tiểu Linh sảng khoái đồng ý, nghĩ tới sau này sẽ nấu cơm cho Khưu Tiểu Ngư, dùng để trả ơn cứu mạng của Khưu Tiểu Ngư.

Nhưng thực ra Khưu Tiểu Ngư chỉ nói là dọc đường đi này.

Bên kia, vẻ mặt Khưu Đông trầm trọng trở lại bên cạnh người nhà hắn ta.

“Đương gia, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Quế Phân tức phụ của Khưu Đông lập tức nhận ra nam nhân của mình không thích hợp lắm.

“Khưu Tiểu Ngư chưa chết, chẳng những còn sống trở về, còn có y thuật thần kỳ.” Gương mặt Khưu Đông âm trầm nói.



“Cái gì? Không phải là ngươi nói…”

“Xuỵt, nói nhỏ một chút! Cẩn thận bị hai tiểu tử kia biết, thường ngày bọn họ có quan hệ tốt nhất với nha đầu chết tiệt kia.” Khưu Đông vội vàng quát lớn.

Hai tiểu tử mà hắn ta nói là nhi tử của mình, giọng điệu có chút hận sắt không thành thép, bởi vì không biết vì nguyên nhân gì, hai nhi tử của hắn ta đều có quan hệ không tệ với Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Thạch và Khưu Văn Vũ đều là nhi tử của Khưu Đông.

Khưu Văn Vũ là đại nhi tử, năm nay 15 tuổi.

Khưu Tiểu Thạch là tiểu nhi tử, năm nay còn chưa đến 10 tuổi.

Mà Khưu Tiểu Ngư 14 tuổi.

“Sao nàng ta chưa chết được?” Hoàng Quế Phân vội vàng nhỏ giọng hỏi.

“Sao ta biết được, ta tận mắt nhìn nàng ta uống nước bỏ độc, sao lại không sao?” Khưu Đông cũng cảm thấy nghi ngờ.

Vì không để người ta biết, Khưu Đông còn đặc biệt dẫn Khưu Tiểu Ngư đến trong rừng xa hơn một chút.

Chẳng lẽ thật sự là nhị đệ tốt của lão ta ở trên trời phù hộ, nếu không giải thích thế nào uống thuốc độc mà Khưu Tiểu Ngư vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, còn có y thuật lợi hại như thế.

Trên cây lá cây rậm rạp, Khưu Tiểu Ngư nhàn nhã lắc lư hai chân, nghe hai phu thê này nói chuyện mới biết được, hóa ra là Khưu Đông hạ độc nguyên chủ.

Khưu Tiểu Ngư cảm thấy nghi ngờ, Khưu Đông không phải đại bá của nguyên chủ sao, vì sao hạ độc hại nàng.