Chương 4: Thanh Sơn, Không Thể Dẫn Theo Nương Ngươi Nữa

Tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng thôn trưởng không thể không dẫn bà con tiếp tục vội vã lên đường, vì truy binh là người Tác-ta, một dân tộc sống trên lưng ngựa.

Tuy rằng bọn họ đã xuất phát trước một khoảng thời gian rất dài, nhưng dù sao người Tác-ta cũng cưỡi ngựa nên bọn họ không dám nán lại thêm một khắc nào cả.

Khóe môi Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ cười tà, nói: “Không có.”

Cho dù có cái ăn thì nàng cũng sẽ không lấy ra, ăn mảnh không sướиɠ hơn sao? Cần gì phải lấy ra chia cho mấy người không liên quan gì này?

Ở mạt thế, ăn mảnh mới là vương đạo.

Trẻ con? Người già? Loại người này ở mạt thế chính là sự tồn tại thích bắt nạt người nhất.

Mới đầu Khưu Tiểu Ngư cũng bị không ít trẻ nhỏ và người già lừa, sau đó nhận được bài học rồi, lòng dạ cũng trở nên cứng hơn, không còn bị lừa nữa.

“Mọi người mau chóng lên đường…” Thôn trưởng lại bắt đầu hét to.

Đáng tiếc các thôn dân người nào cũng mặt vàng như sáp, sức cùng lực kiệt, bọn họ đã không thể đi được nữa, bây giờ bọn họ cần phải ăn, cần phải ngủ, bằng không hoàn toàn không chống đỡ tiếp được.

“Thôn trưởng, hay là chúng ta qua đêm ở nơi này đi, còn đi tiếp thật sự sẽ mệt chết luôn đó.”

Thôn trưởng do dự, hắn ta không biết khi nào thì người Tác-ta sẽ đuổi kịp, đến khi ấy cũng không phải chết đơn giản như vậy thôi đâu, mấy người Tác-ta đó biết ăn thịt người đấy.

“Các ngươi cũng nghĩ đẹp nhỉ, nói không chừng ngủ đến nửa đêm người Tác-ta sẽ đuổi kịp đến đây đấy.” Thôn trưởng cũng mệt, nhưng cũng không có cách nào khác, không chạy, không chạy thì đợi đến lúc đó sẽ bị gϊếŧ chết.



Bây giờ chỗ nào cũng loạn lạc đói kém, lại thêm người Tác-ta xâm phạm biên cương, vì qua mùa đông mà gϊếŧ người cướp của, bọn họ ngoại trừ chạy về phía bắc thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

“Nương… nương… hu hu hu… ngươi sao thế này?”

Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên.

“Nương.. ngươi đừng chết.. nương…”

Mọi người đều vây lại, mới phát hiện ra là mẹ của Trương Thanh Sơn – Trương Tiểu Linh đã ngất xỉu.

Bọn họ đều nhìn qua với vẻ mặt buồn bã, vì đây đã không phải lần đầu tiên bọn họ đối mặt với cảnh tượng này rồi, mỗi lần xảy ra chuyện như vậy đều chứng minh người của bọn họ lại sắp thiếu đi một.

“Nương… nương…”

Khưu Tiểu Ngư cũng ở trong đội ngũ nhưng lại chỉ nhìn một màn này với ánh mắt lạnh lùng, cảnh tượng như vậy thấy nhiều ở mạt thế, cũng đã sớm tê liệt rồi.

[Tinh, kiểm tra ra bệnh nhân, mời ký chủ chữa trị nhanh nhất có thể, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là năm cân bột mì!]

Khưu Tiểu Ngư phát hiện ra hệ thống phát nhiệm vụ cũng không hề nói nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt nữa, ánh mắt chợt lóe lên.

“Nhận nhiệm vụ!” Khóe môi nàng nhếch lên.



Quả nhiên hệ thống thần y này khôn hơn rồi, biết nàng không cần mấy thứ như y dược kia cho nên thưởng đồ ăn cho.

Đáng tiếc đều là ít bột mì, còn phải nấu lên mới có thể ăn, trên đường chạy nạn thì nấu kiểu gì? Trong lòng Khưu Tiểu Ngư có hơi chán ghét.

“Thanh Sơn, không thể dẫn theo nương ngươi nữa, bây giờ lập tức đi theo chúng ta đi.” Tuy rằng trong lòng thôn trưởng có hơi không đành lòng nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ cả.



“Ta không… ta không đi.. hu hu hu… nương, ta muốn nương…” Dù sao cũng mới tám, chín tuổi, dọc theo đường đi nhìn thấy người chết đã đủ nhiều, Trương Thanh Sơn cũng đã sớm quen rồi, biết mình sắp phải đối mặt với thứ gì, trong lòng sợ hãi và kinh hoàng!

“Ta có thể chữa khỏi cho nương ngươi giúp ngươi.” Lúc này, Khưu Tiểu Ngư mở miệng, giọng nói bình tĩnh, không hề dao động, giống như đang tự thuật một chuyện mà thôi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khưu Tiểu Ngư với vẻ kinh ngạc, không có một người nào tin nàng có thể chữa khỏi cho Trương Tiểu Linh, chỉ là ngạc nhiên vì nàng lại nói như vậy.

Vì Trương Tiểu Linh mắc bệnh sốt rét, trước không nói ở đây không có thuốc, mà cho dù có thuốc thì cũng không thể chữa khỏi bệnh sốt rét, bằng không cha mẹ của Khưu Tiểu Ngư cũng không chét.

“Khưu Tiểu Ngư, ngươi đừng làm loạn, đây là bệnh sốt rét, làm sao ngươi có thể chữa lành được?” Sắc mặt của thôn trưởng nặng nề.

Duy chỉ có Trương Thanh Sơn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, có thể trong lòng hắn ta biết đây là chuyện không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được mà ôm tâm lý may mắn.

“Tiểu Ngư tỷ… ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho nương ta sao?” Trương Thanh Sơn nhìn Khưu Tiểu Ngư với vẻ mặt mong chờ.

“Đương nhiên.” Khưu Tiểu Ngư cười tự tin.