Chương 18: Nhanh Cút Đi, Đừng Nghĩ Là Ta Không Đánh Người Già

Bởi vì đèn năng lượng mặt trời, tuy thôn dân khác thấy được nhưng ngượng ngùng đi tới xin, chủ yếu là thôn trưởng không cho.

Không thể không nói, thôn trưởng này vẫn đủ tư cách, mà tố chất của đại đa số thôn dân cũng không tệ, ít nhất lúc này kéo tiểu hài tử nhà mình không cho tới.

Chỉ có số ít cực phẩm như vợ chồng Khưu Đông, ví dụ như lão thái bà Lý gia.

Nói đến lão thái bà Lý gia này có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, ví dụ như lúc này đây, cậy già lên mặt bảo Khưu Tiểu Ngư chia nửa con thỏ đã nướng ra.

“Nha đầu chết tiệt kia mắt mù sao? Không thấy được lão bà bà ta ở đây à?” Vẻ mặt lão thái bà họ Lý cậy già lên mặt.

“Đương nhiên là mắt ta không bị mù, thấy được thì thế nào?” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy khó hiểu, đây là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện khó hiểu như thế.

Khưu Tiểu Ngư không biết nếu lúc trước không phải cơ thể lão thái bà này không thoải mái, mệt mỏi, có khả năng đã sớm tới tìm Khưu Tiểu Ngư.

“Không có giáo dưỡng, đây là giọng điệu ngươi nói chuyện với trưởng bối ư? Quả nhiên là dã hài tử không phụ mẫu, dưỡng kiểu gì cũng dưỡng không nên thân.” Lý lão bà tử lạnh lùng sắc bén nói.

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng: “Ta có phụ mẫu hay không liên quan cái rắm tới ngươi.”

Đồng thời trong lòng nghi ngờ, cho dù nguyên chủ không cha không mẹ cũng là chuyện mới mấy ngày hôm trước, nghe Lý lão thái bà này nói, sao giống như biết chút gì đó?

“Nha đầu chết tiệt này ngươi nói cái gì? Ta nói cho ngươi biết, nhanh đưa thỏ cho ta, mình để lại một cái chân thỏ là được, một nha đầu chết tiệt món hàng phải bồi thêm tiền như ngươi, ăn cái gì mà ăn…”



Dù sao cũng biết mục đích của lão thái bà đến đây.

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng hơn, nếu chỉ tới mắng chửi Khưu Tiểu Ngư có thể chịu đựng, nhưng mà tới đoạt đồ ăn.

“Ngươi muốn ăn rắm.” Có lẽ là khi ở mạt thế bị người già và trẻ em hố, cho nên Khưu Tiểu Ngư vô cùng cảnh giác đối với loại người này, cũng không thích.

“Ngươi nói cái gì?” Vẻ mặt Lý lão thái bà không dám tin cao giọng nói.

“Nhanh cút đi, đừng nghĩ là ta không đánh người già.” Khưu Tiểu Ngư đạp chân lên tảng đá to bên cạnh.

“Rắc…” Tảng đá phải một người ôm bị Khưu Tiểu Ngư trực tiếp đá thành đá vụn.

Lý lão thái bà bị dọa sợ, đang định nổi giận la lối khóc lóc lăn lộn.

Khi thấy đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư nheo lại, nhìn mình với vẻ nguy hiểm, giống như nếu mình dám làm như vậy Khưu Tiểu Ngư sẽ đánh mình.

Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư sắc bén không có chút tình cảm.

“Ngươi… Ngươi… Không phải… Người…” Lý lão thái bà lắp bắp chỉ trích Khưu Tiểu Ngư.



Khưu Tiểu Ngư đột nhiên tới gần Lý lão thái bà, nhẹ nhàng thổi khí bên tai lão thái bà này:

“Ta cảm thấy ngươi già như vậy nên giữ mạng, biết ta không phải người còn dám tới trêu chọc ta, là muốn xuống mồ sao?”

Lý lão thái bà bị dọa sợ đến chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, nhưng được Khưu Tiểu Ngư đỡ lấy, nói:

“Muốn dùng phương thức này khiến dư luận áp ta, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng làm như vậy, cho dù Khưu Đông cho ngươi thứ tốt gì, cẩn thận không có mạng mà tiêu.”

Đoạn cuối kéo dài giọng khiến Lý lão thái bà suýt nữa bị dọa nướ© ŧıểυ, hai chân run rẩy rời đi, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn không giống người già.

Không sai, sở dĩ Lý lão thái bà chạy tới tìm Khưu Tiểu Ngư, chính là vì bị Khưu Đông sai bảo.

Đêm tối tiến đến, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có thể làm chuyện chính.

Tối nay vì tìm được một cái sơn động, hơn nữa sơn động cũng đủ to, cho nên thôn trưởng định để các hương thân ở một buổi tối, nghỉ ngơi thật tốt lại lên đường, bởi vì hắn ta không thể chịu được.

Ban đêm, bởi vì có đèn năng lượng mặt trời, gần như mỗi nhà đều mở ra, cả sơn động sáng như ban ngày.

Sau đó có người đèn tắt, nhanh chóng chạy tới hỏi Khưu Tiểu Ngư sao lại thế này?

“Không còn điện… Không ánh sáng, ban ngày không phơi nắng, đương nhiên buổi tối không có ánh sáng.” Khưu Tiểu Ngư dùng phương pháp bọn họ có thể nghe hiểu.