Chương 13: Nha Đầu Vừa Xấu Vừa Đen Tham Lam

Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư không chắc chắn mình có thể gϊếŧ hay không, dù sao trói buộc vào hệ thống thần y này, mục đích chính là trị bệnh cứu người.

Hệ thống này không phải thứ có chỉ số thông minh cao gì, chỉ cần là người sẽ tuyên bố nhiệm vụ chữa trị, cho nên Khưu Tiểu Ngư cũng rất bất đắc dĩ.

“Sao ngươi không gϊếŧ hắn?” Tiêu Mộc Trạch nhíu mày, không phải là Khưu Tiểu Ngư mềm lòng đấy chứ.

“Ta không thể gϊếŧ, còn phải cứu.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghẹn khuất nói.

“Vì sao?” Sắc mặt Tiêu Mộc Trạch khó coi, còn tưởng là Khưu Tiểu Ngư đang tìm cớ.

“Ngươi đừng hỏi, nhưng mà lát nữa ta chữa khỏi cho hắn xong ngươi cầm đao đợi bên cạnh, nhanh chóng gϊếŧ chết hắn ta.” Khưu Tiểu Ngư nói.

“Chuyện này là vì sao?”

“Vì sao vì sao, sao ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nói ngươi làm thế nào thì làm thế đó đi, ngươi còn muốn gϊếŧ hắn không?” Khưu Tiểu Ngư nổi giận.

Tiêu Mộc Trạch nghiến răng: Lần đầu tiên bị người ta không khách sáo quát như vậy!

“Gϊếŧ, ta lập tức gϊếŧ.” Gương mặt Tiêu Mộc Trạch lạnh lẽo.

Trong mắt Mãnh Lực Sĩ hiện lên sợ hãi, muốn gϊếŧ thì trực tiếp gϊếŧ đi, quả nhiên là người Hán không phải người tốt, gϊếŧ người còn bàn bạc gϊếŧ như thế nào.

“Ta đếm một hai ba, ngươi lập tức cứa yết hầu, ngàn vạn lần phải nhanh.” Khưu Tiểu Ngư luôn dặn dò mãi.

Mãnh Lực Sĩ: Để ta hôn mê đi.

Tiêu Mộc Trạch thận trọng gật đầu, tuy không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư phải làm như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, e rằng chuyện này có liên quan tới năng lực kỳ lạ của nàng.

Chẳng lẽ là nàng không thể gϊếŧ người?

Trong chốn giang hồ thật sự có môn phái lánh đời có quy củ kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ Khưu Tiểu Ngư có nguồn gốc từ những môn phái đó?



“Một, hai, ba, nhanh.”

Sau đó Mãnh Lực Sĩ cảm thấy vết thương trên người mình lập tức khỏi, không đợi hắn ta kịp phản ứng đầu hắn ta đã rơi xuống đất, mang theo nghi ngờ vô tận và không cam lòng chết đi.

[Kiểm tra thấy…]

Hệ thống còn chưa kịp mở miệng.

Khưu Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.

“Hệ thống, khô bò của ta đâu?” Khưu Tiểu Ngư không quên chuyện mình hoàn thành nhiệm vụ.

[Mục tiêu của nhiệm vụ tử vong quá nhanh, hủy bỏ khen thưởng của ký chủ!]

Gương mặt của Khưu Tiểu Ngư tối sầm, cái quỷ gì thế?

Trái tim đau đớn, khô bò đấy, 2.5 cân đấy!

“Ngươi, làm sao vậy?” Tiêu Mộc Trạch có chút thấp thỏm hỏi.

Giá trị võ lực của người này hắn từng thấy được, cũng không dám có tâm tư báo thù gì, e rằng bị đánh chết mất.

Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nhìn về phía Tiêu Mộc Trạch, đôi mắt sáng có chút dọa người.

Tiêu Mộc Trạch lùi về sau mấy bước theo bản năng, cảm thấy có chút nguy hiểm.

Trực giác của Chiến Thần là đúng.

“A…”

“Ừm…”

“Ừm hừ…”



Tiêu Mộc Trạch thề, hắn không báo thù thì không làm người!

Khưu Tiểu Ngư xén Tiêu Mộc Trạch ba lần, nhận được ba thùng mì gói.

Đáng tiếc thùng sau ít hơn thùng trước, thùng đầu tiên 24 hộp, thùng thứ hai 12 hộp, thùng thứ ba chỉ có 6 hộp.

Khưu Tiểu Ngư không tiếp tục xén nữa, cố hết sức nhận được khen thưởng còn ít hơn.

Người sau mới là quan trọng nhất.

Ba lần vừa vặn tốt.

Khi Tiêu Mộc Trạch tỉnh lại cảm thấy vết thương trên người mình đều biến mất, nhưng vẻ mặt hắn mê mang, vì sao Khưu Tiểu Ngư lại làm như vậy?

Mà xung quanh ngoại trừ thi thể đầy đất ra, đâu còn bóng dáng Khưu Tiểu Ngư.

Ngay cả thi thể của Lang Vương cũng không thấy, nha đầu vừa xấu vừa đen tham lam này.



Bên kia thôn trưởng dẫn theo người tìm tới Khưu Tiểu Thạch, nhưng mà cây quá cao bọn họ không trèo lên được.

Đây cũng là nguyên nhân Khưu Tiểu Ngư chọn cây này, không dễ trèo, phía dưới thân cây mấy mét cũng không có chạc cây, không có chỗ dừng chân, dựa vào tay chân cùng sử dụng bò lên trên được thì đúng là cao thủ leo cây, hơn nữa thể lực còn rất tốt.

Nhưng mà hiện giờ bọn họ đang chạy nạn, ăn còn không đủ no, lấy đâu ra thể lực?

Cho nên đợi Khưu Tiểu Ngư trở về bọn họ còn chưa cứu được Khưu Tiểu Thạch.

Lúc này người đi theo tới có người tìm được nấm, có người tìm được trứng gà rừng, còn có người tìm được một con thỏ, kết quả vẫn không cứu được người.

Đối với lời Khưu Tiểu Thạch nói hắn ta là bị Khưu Tiểu Ngư ném lên, bọn họ không tin một chữ, sao có thể có chuyện này.