Chương 497: Một loại khả năng

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Công chúa Vinh Hòa không để ý nha đầu bị hộ vệ kéo ra ngoài còn khóc hô "Cô nương cứu mạng", vội vàng cười lớn thật thành xin lỗi cùng tam phu nhân và Trần A Phúc.

Trần A Phúc làm bộ như không nghe thấy, tam phu nhân thì lời nói ẩn giấu sự châm chọc quở trách Phùng Diệu Hoa không có giáo dưỡng, không hiền thục, còn nhỏ tuổi mà đã tàn nhẫn, ác độc, tương lai không dễ lập gia đình, v.v. Vinh Hòa tức giận đến giương mắt nhìn, Phùng Diệu Hoa khóc lớn không thôi.

Bữa yến hội này hội tụ gần như tất cả thế gia đại tộc kinh thành, trải qua tam phu nhân vừa nói như thế, Phùng Diệu Hoa về sau muốn tìm mối hôn sự tốt sợ là khó rồi, trừ phi tứ hôn.

An vương phi làm chủ nhân cũng nói xin lỗi cho Sở tam phu nhân cùng Trần A Phúc. Trong lòng nàng bà lại mắng Vinh Chiêu một nghìn lần, cảm thấy là Vinh Chiêu mang vận rủi đến An vương phủ. Bà xử lý tiệc hoa sen vài chục năm, vẫn là lần đầu tiên ra loại chuyện này.

Mà Anh Huệ và Lý Tử Kỳ ngay từ đầu không muốn đắc tội Phùng Diệu Hoa, cũng thẹn thùng nhỏ giọng giải thích, vừa rồi các nàng là bị dọa hỏng, hiện tại mới nhớ tới, thật là nha đầu kia cố ý làm phỏng người.

Trần A Phúc lại cảm tạ Lục công chúa Lý Trình cùng Chu Oánh Nhi trượng nghĩa nói thẳng. Lý Trình và tiểu thập nhất quan hệ tốt, lại là công chúa, không sợ Phùng Diệu Hoa giúp đỡ Sở Hàm Yên còn hy vọng được. Nhưng Chu Oánh Nhi như thế giúp đỡ Sở Hàm Yên liền hiếm có. Nghĩ tới, về sau nên thỉnh Chu Oánh Nhi đến trong nhà chơi nhiều hơn, bồi dưỡng nàng thành bạn thân mật của Sở tiểu cô nương.

Lúc ăn cơm, tiểu thập nhất không đi ngoại viện, mà là ngồi ở bên cạnh Sở Hàm Yên, giúp nàng chia thức ăn, dỗ dành nàng ăn nhiều một chút.

Ở trong mắt người ngoài, Sở Hàm Yên bị thương là tay trái, nếu là tay phải, thập nhất hoàng tử nhất định sẽ tự tay đút nàng ăn. Mặc dù có chút quá, nhưng thập nhất điện hạ hôm nay là hoàng tử mà Hoàng thượng cùng hoàng hậu, thái tử thương yêu nhất, ai cũng không dám hiển nhiên nói một chữ "không".

Trần A Phúc lại tranh thủ ôm Tiểu Ngọc Nhi đi cách địa phương khá xa người khác thấp giọng nói vài câu. Nàng đã chứng kiến Kim Yến Tử nổi giận, sợ nó đi chỉnh Phùng Diệu Hoa. Nhắc nhở nó, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cái thù nhất này định sẽ báo, nhưng Kim Yến Tử không thể lập tức xuất kích. Nàng cũng không phải lo lắng Phùng Diệu Hoa bị tổn thương, mà là sợ có người bắt đầu hoài nghi. Như thế nào vừa chống đối bọn họ, liền sẽ bị chim chóc công kích. Sở gia bọn họ cùng chim chóc này có quan hệ đặc thù, vạn lần không thể để cho người ngoài biết rõ.

Kim Yến Tử đang nghĩ ngợi muốn đi mổ mu bàn tay Phùng Diệu Hoa hai cái lỗ, nghe chủ nhân giải thích, chít chít nói: "Được, trước hết nhớ kỹ món nợ này. Nhưng phải để cho nha đầu chết tiệt kia của đi thay người, khuya hôm nay người ta liền đi nhà nàng ta trộm lớn một hồi."

"Được, trộm nhiều một chút." Trần A Phúc đây là lần đầu tiên khích lệ Kim Yến Tử trộm này nọ, còn trộm nhiều hơn.

Người Sở gia nhẫn nại tính tình ăn xong bữa cơm trưa, cũng không có tâm tư sau khi ăn xong xem trọng tâm vở kịch - - thiếu nam thiếu nữ biểu hiện tài nghệ, đều cáo từ về nhà. Sở tam phu nhân cùng Trần A Phúc đã nhỏ giọng thương lượng xong, tam phu nhân sẽ trực tiếp tiến cung gặp thái hậu nương nương. Vốn là Trần A Phúc cũng muốn đi Khôn Ninh cung cáo trạng, nhưng nghĩ tới Sở Hàm Yên bị dọa hỏng, một lát cũng không thể rời bỏ nàng, liền dẫn mấy người hài tử trực tiếp về nhà, còn liên tục ôm tiểu cô nương vào trong ngực.

Tiểu thập nhất và Lý Trình cũng hồi cung, bọn họ là vội vã cáo trạng với Hoàng thượng cùng hoàng hậu.

Trong xe ngựa, Lý Trình chứng kiến tiểu thập nhất miệng đều mím thành một đường nhỏ, bộ ngực nhỏ còn đang thu lại một cái, cho thấy còn chưa qua cơn tức. Khuyên nhủ: "Hoàng huynh, cũng đừng nóng giận, tay Sở cô nương cũng không đáng ngại. Về sau có hoàng huynh làm chỗ dựa, không có người nào lại dám khi dễ nàng." ChieuNinh:{|}TruyenHD#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Tiểu thập nhất lắc lắc đầu, khổ sở nói: "Yên Nhi đặc biệt thiện lương, đặc biệt ôn nhu, lá gan cũng nhỏ. Thế sự vô thường, ai biết về sau còn sẽ gặp phải hạng người gì, cái dạng chuyện gì. Ta thật lo lắng, nếu ta cùng... Sở Thiếu phu nhân không ở bên cạnh nàng, nàng lại bị người bắt nạt thì làm sao bây giờ. Vừa nghĩ tới nàng bị bắt nạt, bộ dáng khóc thương tâm, tim ta liền đau dữ dội..."

Đột nhiên, cậu nghĩ đến một loại khả năng, con mắt đều sáng lên, nói: "Nếu không, ta đi cầu mẫu hậu, cưới Yên Nhi muội muội. Nàng làm tức phụ của ta, thì không ai còn dám bắt nạt nàng nữa."

Lý Trình sợ hết hồn, cả kinh nói: "Hoàng huynh, năm nay huynh mới tám tuổi, tám tuổi làm sao có thể cưới vợ. Nghe nói, mấy hoàng huynh kia của chúng ta, đều là tròn mười lăm tuổi sau đó phụ hoàng mới hạ chỉ tứ hôn, đợi thêm nữa đến bọn họ mười sáu mười bảy tuổi lại thành thân."

Tiểu thập nhất cố chấp nói: "Tám tuổi không nhỏ. Trần Thế Anh, năm tuổi liền cưới bà ngoại ta..."

Vừa nghĩ, mới trước đây cậu còn tiếc nuối không làm tiểu con rể cho mẫu thân. Bây giờ nhìn lại, cũng may không làm tiểu con rể cho mẫu thân, nếu không Yên Nhi muội muội làm sao. Mẫu thân lợi hại, cho dù rời khỏi mình cũng sẽ sống phải rất tốt. Nhưng Yên Nhi muội muội thì không được, rời khỏi mình và mẫu thân thì sẽ bị bắt nạt. Lại nói, nếu như về sau nàng gả cho nam nhân không tốt, lại sẽ bị bắt nạt... Vừa nghĩ tới Yên Nhi muội muội gả cho nam nhân khác, cậu đau lòng càng lợi hại hơn. Cậu càng thêm kiên định lòng tin, muốn sớm chộp Yên Nhi muội muội trong tay, vạn nhất bị người khác nhanh chân giẫm trước thì cậu sẽ khó chịu chết luôn.

Chứng kiến ánh mắt kiên nghị của thập nhất hoàng huynh, Lý Trình cảm thấy bất thường cũng không thể khuyên nữa.

Tiến cung, bọn họ trực tiếp đi Khôn Ninh cung Đan hoàng hậu trụ. Hoàng thượng thế nhưng cũng ở nơi đây, đang nói chuyện cùng Đan hoàng hậu.

Tiểu thập nhất mặc dù tiến cung mới nửa năm, nhưng mà nhìn ra được mẫu hậu một chút cũng không thích phụ hoàng đến cung điện nàng trụ. Phụ hoàng vừa đến, bà liền không thể đi tiểu phật đường niệm phật, còn phải nói một ít chuyện bà không thích. Có lẽ phụ hoàng hy vọng có được một chút an bình ở bên chỗ mẫu hậu đi, thường xuyên đến thăm bà, trong khoảng thời gian này càng sâu.

Tiểu thập nhất cùng Lý Trình hành lễ cho Hoàng thượng cùng hoàng hậu, Lý Trình liền nói Phùng Diệu Hoa ép buộc Sở Hàm Yên như thế nào, cùng với nha đầu làm phỏng tay Sở Hàm Yên nổi phồng rộp như thế nào.

Chuyện này là nàng tận mắt nhìn thấy, cho nên nói được đặc biệt cặn kẽ.

Hoàng thượng đã biết Vinh Chiêu ném mặt một lần, đang nhức đầu ngày mai không có chuyện làm Ngự sử nhất định sẽ thượng sổ con buộc tội Vinh Chiêu lại trêu chọc "Điểu đại tiên", hắn nên làm cái gì bây giờ. Hiện tại lại nghe thấy Phùng Diệu Hoa làm loại chuyện này, bắt nạt còn là người Sở gia. Con gái cháu ngoại của mình, quả thật là không bớt lo. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Đan hoàng hậu nghe qua liền trầm mặt. Bà hận nhất những việc ngấm ngầm thủ đoạn xấu xa hại người kia, đại nhi tử chính là bị bọn họ làm hại què chân, còn tổn thương gốc rễ. Nếu không phải Vô Trí đại sư có được thần dược, đại nhi tử liền xong rồi. Bản thân mình trải qua cho dù an phận, ẩn nhẫn như vậy, cũng không ít bị người hãm hại bắt nạt.

Hơn nữa, Sở gia đối với đại nhi tử của mình, con thứ hai đều có đại ân. Sở tiểu cô nương kia, con thứ hai không ít ở bên tai nàng nhắc tới bọn họ quan hệ tốt như thế nào. Trong lòng bà cũng rõ ràng, kỳ thật con thứ hai cùng Sở Thiếu phu nhân quan hệ tốt hơn, chỉ là sợ bà người làm mẹ đẻ này khó chịu không nói cùng bà như thế nào.

Bà niệm phật hai mươi mấy năm, biết rõ thiện ác có báo, tri ân đồ báo. Nhưng cũng biết trong hoàng cung không nói những thứ này, không thấy được Hoàng thượng đã đổi ý, lừa gạt Sở Nghiễm Triệt nhiều năm như vậy, còn muốn tiếp tục hố sao.

Tiểu thập nhất lưu cái tâm nhãn, là đúng.

Hết chương 497.