Dạo này thôn Tì Bà có một chuyện cực kì náo động, ái nữ của Lâm Tú tài bị cướp đi khi đang xuất giá.
Mà người cứu cô nương ấy chính là Thành Tứ của thôn kế bên.
Nam nữ đại phòng, Lâm Xảo Nhi vốn muốn thành quan phu nhân, hiện tại chỉ có thể gả cho hán gia nông.
Một người là kiều nương nổi danh mười dặm tám phương, lông mày hàm tình, da mịn thịt mềm, lá cây xẹt qua mu bàn tay đều có thể lưu lại vết đỏ dọa người.
Một người là kẻ nhà quê trầm mặc ít nói, thân thể cường tráng tráng.
Lâm Tú Tài cùng Khâu thị khóc, nữ nhi gả qua làm sao được…
Thành bà tử cùng Thành đồ tể cũng khóc, bọn họ sợ là muốn cưới một tổ tông trở về...
Ai cũng không coi trọng mối hôn sự này.
Nhưng không ngờ, một năm sau khi kết hôn, hai người như keo như sơn.
Hai năm sau khi kết hôn, gia đình thêm đinh thịnh vượng.
Ba năm sau khi kết hôn, sự nghiệp lập gia đình phát triển.
Bốn năm sau khi kết hôn...
Dân làng: Im đi!
Trong mắt Lâm Xảo Nhi, bị sơn phỉ cướp là chuyện họa phúc không lường.
Không cần gả cho tên ăn chơi trác táng kia càng là chuyện tốt.
Mà người đàn ông trầm mặc đáng tin cậy kia, không biết so với tên kia còn tốt hơn bao nhiêu lần.
·————·
· Toàn văn hư cấu!
· Nữ chính có sự nghiệp. Vận khí của nữ chính đặc biệt tốt, yếu đuối không có nghĩa là nàng không biết làm gì cả.
. Chuyện nhà hằng ngày + ẩm thực + ấm áp hàng ngày