Chương 42: (4)

CHƯƠNG 42 (4)

Edit: ThienTue835

Ôm chăn nằm trên giường lăn qua vài lần, Lâm Vân Hi ngẩng đầu lộ ra dung nhan đang cười sáng lạn, thật là phúc họa đi đôi, kinh hách một hồi chính mình cũng được xem là như ý nguyện, về sau chính mình cần phải an ổn ngày qua ngày tháng qua tháng, chỉ cần chờ đủ ba năm, nam nhân kia sẽ trở lại.

Bởi vì rất cao hứng, nên nàng quên việc suy xét vì cái gì phải đợi Phương Niên Hàn trở về, cùng với việc trở về thì về sau nàng nên làm cái gì bây giờ.

Đêm nay Phương gia thật yên tĩnh, vốn dĩ cho rằng đại phòng cùng nhị phòng sẽ nháo thành một đoàn lại không có chút động tĩnh nào, Lâm Vân Hi khó có được cảm giác được ngủ một giấc an ổn, nhưng có nàng lại vô pháp đi vào giấc ngủ.

Lưu thị cùng Phương Nguyên Võ ngồi trên ghế ở trong phòng, không khí an tĩnh làm người phát lạnh, tộc lão bọn họ đã nhả ra, lúc này Lưu thị cũng không lo lắng đương gia đối với nàng ta như thế nào, Phương Nguyên Võ chính là kẻ ham ăn biếng làm, cái nhà này nếu không có nàng làm lụng vất vả khẳng định sẽ không vượt qua nổi.

Phương Tử Hạo là hài tử thông minh từ nhỏ, tuy rằng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng biết nương đã chọc cha sinh khí, đặc biệt có ánh mắt chạy đến trước cái bàn, lấy ra đề văn chương hôm nay phu tử yêu cầu, "Cha, hôm này phu tử khảo chúng con vấn đề, cả tư thục chỉ có mình con đáp được, phu tử còn khen con nữa nha."

Hắn đem giấy Tuyên Thành đặt trên bàn, sau đó chuyển hướng sang Lưu thị, "Nương, con có chút đói bụng, còn có gì ăn được không?"

Nghe trưởng tử nhắc đến việc học, sắc mặt Phương Nguyên Võ mới tốt lên một chút, bà nương hắn đã làm ra việc hồ đồ như vậy, Tử Hạo mới là hy vọng lớn nhất của hắn, phân gia liền phân gia đi, cũng may được không ít thứ, trong tay có cầm chút bạc, cuộc sống sau này cũng không quá khổ sở.

Nhi tử cho bậc thang, Lưu thị chạy nhanh đến phòng bếp đi hâm nóng cơm, chỉ là đối với Ngô thị cùng Lâm Vân Hi lại hận đến tận xương tủy, hôm nay các nàng ta cho mình nhục nhã như thế này, ngày nào đó nhất định không cho các nàng ta tốt quá.

Mặt Phương Khánh Lâm âm trầm ngồi trên giường, trong lòng Ngô thị run sợ đứng gần cánh cửa, hồi lâu mới ủy khuất mở miệng nói: "Ta chỉ có nói việc nhà lão tam có tiền lộ ra cho nhà lão nhị, ai biết nàng ta lại vu khống ta sai sử nàng ta trộm bạc, đương gia, ta thật là oan uổng! Nếu biết nàng ta ngu xuẩn như vậy ta dù thế nào cũng sẽ không.."

"Câm miệng!" Phương Khánh Lâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, làm cho Ngô thị sợ tới mức run bần bật, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Sau một lúc lâu, Phương Khánh Lâm mới rít từ kẽ răng nói ra mấy câu, "Ta đã sớm nói với ngươi là nhà lão tam không dễ chọc, ngươi lại cố tình sai sử cái kẻ ngu xuẩn kia mượn việc này đi làm này nọ thay cho ngươi, cái gì năm mươi lượng, nàng ta chính là lấy việc này thuận bút thành chương để phân gia, các ngươi đều bị nhà lão tam tính kế rồi, một đám ngu xuẩn!"

Bữa sáng qua đi, Lâm Vân Hi qua chào hỏi Lữ thị rồi bắt đầu dọn đồ vật trong phòng, từng cái từng cái tất cả đều dọn ra bày ngay cửa sân, cái nhà này một phút nàng đều không muốn ngốc ở đây. Đồ vật nhà này đều không thuộc về nàng, một kiện nàng cũng chưa lấy đi, liền bày ra cho mọi người đều nhìn tới hết.

Theo yêu cầu của Phương gia, ngày hôm qua bỏ qua sự tình mất bạc mà lý chính tuyên bố ra ngoài bị sợ bóng sợ gió một hồi, người trong thôn cũng không ngốc, năm mươi lượng bạc nói không có liền không có, nói tìm được liền tìm được đến, ai mà tin, sáng sơm tức phụ Tam lang liền ra mang đồ vật ra bên ngoài dày vò một trận, có chuyển tốt liền tới đây hỏi.

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cả người Phương Diệu đều thấy sảng khoái, mặc kệ ánh mắt người khác như thế nào, đều thực kiên nhẫn giải thích: Nhà của chúng ta bởi vì phòng ở quá chật, cho nên phân gia, về sau ta cùng An Đồng sẽ sống cùng với tam tẩu.

Lại sau khi biết được tình huống phân gia, rất nhiều người đều thổn thức không thôi, tức phụ Tam lang vừa mới vào cửa, nam nhân đi rồi lại bị tịnh thân rời khỏi nhà thật quá xui xẻo, chẳng qua người này tâm còn rộng lượng, nhìn bộ dáng cũng không quá nhiều bi thương, haiz, nhà ai cũng có bộ kinh khó niệm mà.

Ngược lại Phương nhị thẩm mang xe đẩy nhà mình lại đây giúp các nàng đem đồ vật kéo đến nhà mới, trên xe đồ vật không nhiều lắm, đều thật mới, là của hồi môn của Lâm Vân Hi, cửa ngăn tủ bị phá nhìn hết sức chói mắt, đây là đồ vật của Phương Niên Hàn, nàng nhất định phải mang theo.

Tổ trạch Phương gia nói có vẻ dễ nghe, nhưng đến khi tới được nơi rồi, Lâm Vân Hi cùng Phương Diệu đều trợn tròn mắt, cái viện rách nát cùng với vài thập niên không ai ở nhìn không khác gì phế tích, có cây cỏ dại mọc cao hơn nửa người, tường bốn phía sập hơn phân nữa, phòng ở vẫn là phòng đất cũ kỹ nhất, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà đều lộ ra mấy lỗ thủng lớn, cái này người vô pháp vào ở được nha!

Nhưng nếu đã dọn qua đây rồi cho dù ngủ dưới đất cũng không có đạo lý quay trở lại, cũng may các nàng không có rối rắm bao lâu, Lý Chính dẫn Lâm Thanh Văn tới đây rồi, đoán chừng là vừa được trong tộc đồng ý tới, sự tình trong nhà người ta lý chính cũng không lắm miệng, cho nên Lâm Thanh Văn trong tay đang cầm khế đất cũng còn chưa hiểu ra làm sao, nhiều người ở đây cho nên Lâm Vân Hi cũng không tiện nói nhiều lời, chỉ một miệng nhắc tới việc phân gia, để cho ca ca của nàng nhanh chóng lên nha môn huyện thành đăng ký, tránh đêm dài lắm mộng, việc này phải nhờ đến quan phủ chuẩn bị án mới càng ổn thỏa, ai biết đại phòng cùng nhị phòng sẽ nháo cái yêu thiêu thân gì tới.

Chân còn chưa đứng vững, Lâm Thanh Văn lại nhờ lý chính cùng hắn đi một chuyến đến huyện thành, trước khi đi, Lâm Vân Hi lấy mấy lượng bạc cho ca hắn làm lộ phí, nếu đã tiết kiệm được tiền mua nhà cửa, nàng liền không đến mức lửa xém chân mày, dọn đến nhà mới cần yêu cầu phải mua đồ vật quá nhiều, trước tiên đem đồ vật cơ bản mua về đã.

Đợi nàng tiễn Lâm Thanh Văn, Phương nhị thẩm đã gọi mấy người quen biết bắt đầu thu thập, mấy nam nhân mượn cai thang phòng trên sửa chứa nóc nhà, các nữ nhân liền thu thập phòng ở cùng sân, có cỏ thì nhổ cỏ, có rác thì quét rác, san viện nguyên bản vắng lặng lập tức náo nhiệt lên, cuối cùng cũng có vài phần nhân khí.

Viện này ở dưới chân sau núi, khối này vắng vẻ, cách thôn một đoạn, nhà cách nhà đều rất xa, thắng được cái u tĩnh. Khí thế ngất trời, làm việc được một nửa, tức phụ Trịnh thợ săn, Phùng nương tử đến, do bị động tĩnh ở viện này hấp dẫn tới, nhờ vậy Lâm Vân Hi mới biết, sân viện của nàng cách nhà Trịnh thợ săn không xa, về sau lui tới cái gì cũng càng thuận tiện hơn nhiều.

Người nhiều sức lực lớn, mười mấy nữ nhân sức chiến đấu kinh người, một buổi sáng làm việc đem cỏ dại trong viện nhổ sạch sẽ, trong phòng cũng được thu thập gọn gàng ngăn nắp, lại hợp lực đem đồ vật trên xe đều dọn đến tây phòng, nơi được xem như còn bảo tồn đến hoàn hảo.

Trong nhà ngay cả cái nồi cũng không có, Lâm Vân Hi vô pháp lưu người ở lại ăn cơm, người tới hỗ trợ cũng tỏ vẻ tức phụ Tam lang cũng không dễ dàng gì, đều là hương thân quê nhà, có thể giúp liền tới giúp một phen, ai đâu để ý đến bữa cơm kia, còn nhao nhao trêu ghẹo nói: "Ngày nào đó thu thập lưu loát liền lại đến nhà ngươi ăn bữa cơm ngon, lúc đó ngươi cho nhiều chút thịt là được rồi."

Tương lai còn dài, nhân tình lui tới cũng không phải nhất thời tính toán rõ ràng, cũng phải từ từ đến tới, Lâm Vân hi cười tủm tỉm trả lời: "Đến lúc đó khẳng định làm nhóm các thím và các vị tẩu tử đến ăn đến vừa lòng mới thôi!"

Mọi người đi rồi, sân to như vậy chỉ còn lại có Lâm Vân Hi, Phương Diệu cùng tiểu An Đồng, ba người đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trên người đều vô cùng bẩn, nhưng trên mặt đều mang theo vui sướиɠ xuất phát từ nội tâm, đặc biệt là tiểu An Đồng, không còn bộ dáng đáng thương cúi đầu rụt bả vai như thời điểm ở Phương gia, khôn mặt nhỏ rốt cuộc đã trở về bộ dáng mà tiểu hài tử vốn có.

"Ùng ục.."

Không biết là bụng ai kêu lên trước, sau đó bụng hai người còn lại cũng ồn ào đi theo, Phương Diệu đỏ mặt chọc Phương An Đồng, "Đệ bao lớn rồi, thật không biết xấu hổ.."

Nằm không cúng trúng đạn, Phương An Đồng chớp chớp đôi mắt, ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía tam tẩu của hắn, tiểu bộ dáng hiếm có được nhìn Lâm Vân Hi, nàng liền sờ sờ đầu hắn, "Đệ hiện tại chính là đang tuổi lớn, đói bụng không có việc gì mất mặt cả, đệ đừng nghe Diệu nhi tỷ đệ giễu cợt, nàng ấy trêu chọc đệ thôi."

Được tam tẩu khẳng định, Phương An Đồng lập tức cứng rắn hơn nhiều, nâng khuôn mặt nhỏ lên nói với Phương Diệu, "Diệu nhi tỷ, rõ ràng là bụng tỷ vừa mới kêu lên, không phải chỉ mình bụng của đệ."

"Ai nha, tam tẩu, tẩu thật bất công An Đồng nha, muội muốn khóc chết thôi! Ô ô.." Nói xong giả khóc mấy tiếng, sau đó không biết làm sao, đột nhiên không nhịn được bật cười lên.

Lâm Vân Hi tay trái dắt cái nha đầu ngốc vừa khóc vừa cười này, tay phải giữ chặt tiểu An Đồng, đi vào phòng ngồi xuống, mới chầm chậm mở miệng nói: "Về sau ba người chúng ta cần phải sống nương tựa lẫn nhau, cùng chiếu cố nhau mới được, tuy rằng ta không phải là trưởng tẩu, nhưng các ngươi đã kêu ta một tiếng tẩu tử, ta phải vì hai ngươi mà phụ trách. Diệu nhi hay bạo tính tình về sau cần phải sửa đổi, nữ tử tính tình quá cương liệt dễ bị ăn thiệt thòi, mặt khác đối với thân thể cũng không tốt, mọi thứ phải suy nghĩ kỹ càng, không được lỗ mãng."

Rồi nàng quay qua nhìn về phía An Đồng, "An Đồng tính tình trầm ổn là chuyện tốt, nhưng đệ vẫn chỉ là một hài tử, không nên để mọi buồn bực trong lòng, như vậy dễ để tâm vào những chuyện vụn vặn, có việc gì không giải quyết được nhất định phải nói với tam tẩu, nếu tam tẩu không giải quyết được chúng ta có thể tìm trong tộc, một bút không thể viết ra một chữ phương, chứng ta phải sống tốt, không rời xa nhau và luôn trợ giúp lẫn nhau."

Nhìn hai người đều trịnh trọng gật đầu, Lâm Vân Hi cười nói thêm: "Người đối với chúng ta không tốt, chúng ta tiền tránh một chút, ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa tới thời điểm thôi, công đạo tự tại lòng người. Người đối với với chúng ta tốt, chúng ta phải nhớ ở trong lòng, thời điểm người ta gặp tai nạn nếu có thể giúp cần phải giúp đỡ một phen, cả đời này không ai mà không có thời điểm khó xử, bình thường phải làm việc bằng lương tâm, không thể bởi vì một chút nhỏ lợi liền đi hại người khác, nhất định phải dựa vào năng lực chính mình mà ăn cơm, như vậy mới an tâm mà sống, tam ca các ngươi mới có thể yên tâm hơn."

Ba người cùng không đói quá lâu, Lâm Thanh Văn đã trở lại, còn mua tràn đầy một xe đồ vật, nồi chén gáo bồn cùng với mấy túi vải nhỏ, hẳn là mua lương thực, xe này không phải nông gia hay dùng như xe bò, xe lừa, mà là xe ngựa, bản xe vừa dài lại rộng, nhìn dáng vẻ giống như xe chuyên môn kéo hàng.

Lâm Vân Hi dẫn Phương Diệu cùng An Đồng tranh thủ thời gian ra cửa nghênh đón, lão xa phu đánh xe cho xe ngừng ở phía ngoài cửa, Lâm Thanh Văn xuống xe chào hỏi mấy người rồi bắt đầu dỡ đồ vật xuống, thời điểm khuân đồ Lâm Vân Hi mới phát hiện, đồ vật đại ca hắn mua rất chu toàn, cái gì mà dầu muối tường dấm trà, chậu rửa mặt, khăn vải, giá cắm nến đều có, thậm chí còn mua cả kim chỉ cùng dầu bôi tay, dầu bôi tay chẳng qua cũng chỉ hai văn tiền một hộp gỗ, không nói đến đắt, nhưng người nhà nông cần kiệm, có thể tiết kiệm một phần cũng là tiết kiệm, chưa bao giờ dùng những đồ vật này, tay Lâm Vân Hi từ nhỏ đã bắt đầu làm lụng rồi, đến sau thu, bắt đầu vào mùa đông máu từ vết nứt bắt đầu chảy ra, đại ca cùng tẩu tử nhìn thấy mà đau lòng, cho nên thời điểm ở nhà bất kể xuân hạ thu đồng đều để cho nàng bôi, không nghĩ đến hiện tại Lâm Thanh Văn còn nhớ rõ việc này.

Bốn người đi đi lại lại mấy chuyến mới đem toàn bộ đồ vật dọn vào trong phòng, nhìn đồ vật chất chồng chất đống thành ngọn núi nhỏ, Lâm Vân Hi xấu hổ, nếu không phải chính mình đưa tiền không đủ, đoán chừng ca nàng có thể đem các đồ vật cần thiết đều mua mang về, loại cảm giác được người chiếu cố từng li từng tí rất ấm áp, Lâm Vân Hi tươi cười, ca hắn thật sự đau nàng đến tận xương cốt.

Cho xa phu mấy cái đồng tiền, lão xa phu kia phất phất roi đuổi xe ngựa đi liền sau đó, Lâm Thanh Văn móc ra một cái bao dầu đưa cho Lâm Vân Hi, "Ba người các ngươi chắc chưa ăn cái gì đi, ta sốt ruột trở về không có ở lâu trong huyện thành, trước lấy chút ăn lót dạ đi, ta lấy nồi đem xuống trước." Nói xong xách theo nồi đi xuống bếp lò bận bịu.

Một cỗ mùi vị thành thái nồng đậm xông thẳng vào mũi, nguyên lai là bánh rán hành, da mặt có màu sắc kim hoàng xốp giòn, màu xanh biếc hành thái tô điểm lên đó, nhìn khiến cho người xem nhịn không được chảy nước miếng, không nhiều không ít vừa đủ ba cái, lúc này đã đói cực kỳ, ba người đều dùng tay lấy bánh bột ngô bắt đầu ăn.